Hách Nhĩ Nam Đa nhất thời cảm thấy kính nể, hắn mạnh mẽ đứng dậy hướng ra ngoài cửa sổ khom người chào thật sâu, giọng nói nghiêm túc:
- Lão sư của ngươi là kiêu ngạo của loài người!
Trên đất bằng, nhân loại và dị thú tranh đoạt địa bàn, con người vẫn duy trì tư thái người thắng, cắm rễ sinh tồn ở nơi thổ địa giàu có.
Nhưng ở giữa hải dương bên ngoài lục địa, một mảnh thủy vực mênh mông vô bờ lại là thiên đường của đám dị thú, nơi đó là khu vực loài người không cách nào nhúng chàm, cũng là đại bản doanh chân chính của đám dị thú!
Mỗi Thần Vương, Thần Hoàng đều có tuổi thọ hạn chế, phần lớn Thần Vương, Thần Hoàng khi cảm nhận được đại nạn của mình đã tới, cũng sẽ chọn đến biển sâu dò xét một phen, nhưng trên thực tế một trăm Thần Vương, Thần Hoàng tiến vào biển sâu đều không thể còn sống trở về . . .
Đó là một khu vực con người chưa từng nhúng chàm, cũng là nơi kinh khủng nhất của Vũ Không đại lục.
Diệp Dương Thành nói lão sư của hắn đến biển sâu, như vậy vấn đề còn lại không cần truy cứu, Hách Nhĩ Nam Đa tràn đầy kính ý sâu sắc với vị cường giả giả dối hư ảo kia.
- Nếu như thuận tiện, có thể nói cho ta biết tên của vị lão nhân đó hay không?
Hách Nhĩ Nam Đa hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt cực kỳ chân thật nói với Diệp Dương Thành:
- Ta sẽ cho dựng một tấm bia ở tổng bộ hiệp hội dong binh tự do, để hậu nhân mãi nhớ ơn vị lão nhân này.
- Ách, thầy giáo của ta tên là Kreis Baer, nhưng. . .
Diệp Dương Thành mỉm cười cổ quái cúi đầu, sau đó tràn đầy bi thương ngẩng đầu lên nói:
- Ta cho là hắn không muốn có người dựng bia cho mình.
- Đây là lão sư của ngươi, cũng là kiêu ngạo của loài người chúng ta.
Hách Nhĩ Nam Đa không chú ý tới nụ cười cổ quái của Diệp Dương Thành, mà nghiêm trang nói:
- Tấm bia này nhất định phải được dựng!
- Không biết sư tôn biết chuyện có hộc máu hay không?
Trong đầu Diệp Dương Thành cổ quái nghĩ đến.
Dưới kiên trì của Hách Nhĩ Nam Đa, chuyện dựng bia cho Kreis Baer cứ như vậy được quyết định, sau đó Diệp Dương Thành cũng đưa ra nghi vấn của mình:
- Hách Nhĩ Nam Đa, nếu ngươi không ngại..., có thể nói cho ta biết, ta nên đi đâu để đạt được thú hạch cấp Thú Vương?
- Ngươi muốn thú hạch cấp Thú Vương làm cái gì?
Hách Nhĩ Nam Đa kỳ quái nhìn thoáng qua Diệp Dương Thành nói:
- Ngươi đã đột phá hàng rào, không cần phải mượn thú hạch tiến hành đột phá, Thần Vương đột phá đến Thần Hoàng, chỉ là một quá trình tích lũy năng lượng mà thôi.
- A, thì ra là như vậy.
Diệp Dương Thành lấy ra giải thích mình đã chuẩn bị sẵn:
- Lão sư ta có mười mấy học sinh, ta chỉ là một trong số học sinh của lão sư mà thôi.
Hắn khẽ lắc đầu thở dài nói:
- Trước khi lão sư rời đi từng dặn dò ta, kêu ta cố gắng hết sức thu thập thú hạch của Thú Vương cấp mười một, trợ giúp các sư huynh đệ chưa đột phá đột phá hàng rào cấp mười, trở thành Thần Vương cấp mười một chân chính.
Diệp Dương Thành rất chân thành tha thiết nói:
- Đây là nguyện vọng của lão sư, ta phải làm được.
- Vậy sao...
Hách Nhĩ Nam Đa gật đầu biểu thị đã hiểu, lý do Diệp Dương Thành đưa ra có thể nói là không chê vào đâu được mà bản thân hắn dĩ nhiên cũng nguyện ý nhìn thấy sư huynh đệ của Diệp Dương Thành trở thành Thần Vương. Dù sao hiện tại Diệp Dương Thành đã coi như người của hiệp hội dong binh tự do rồi, sư huynh đệ của hắn dưới sự giúp đỡ của hiệp hội dong binh tự do trở thành Thần Vương, cuối cùng không phải cũng gia nhập hiệp hội dong binh tự do sao?
Đây là một khoản tính toán mua bán vô cùng có lời, nhưng Hách Nhĩ Nam Đa cũng có băn khoăn của hắn.
Sau khi khẽ nhíu mày suy tư một lát, Hách Nhĩ Nam Đa liền ngẩng đầu nhìn Diệp Dương Thành, rất thành khẩn nói:
- Tin tưởng ngươi cũng biết thú hạch của Thú Vương cấp mười một là một loại tài liệu trân quý cỡ nào, nhất là thú hạch cuồng bạo cấp mười một, lại càng vô cùng thưa thớt, ta có quyền lực giao cho ngươi một viên thú hạch cuồng bạo, nhưng nếu vượt qua một viên ta cũng không có biện pháp vận dụng nhiều tài phú của hiệp hội như vậy.
Lời nói của Hách Nhĩ Nam Đa là một câu nói rất bình thường, bởi vì nếu một võ giả cấp mười muốn đột phá hàng rào trở thành Thần Vương..., nhất định phải mượn thú hạch cuồng bạo cấp mười một mới có thể làm được.
Nhưng đồng dạng một câu nói đến tai Diệp Dương Thành lại thiếu chút nữa làm Diệp Dương Thành vui mừng từ trên ghế salon nhảy dựng lên! Cũng may hắn phản ứng kịp thời, nhanh chóng thu liễm tâm cảnh xao động của mình, đứng dậy thành khẩn nói:
- Như vậy, ta xin thay mặt một vị sư huynh đệ cám ơn ngươi.
Cám ơn cái gì? Đương nhiên là viên thú hạch cuồng bạo trong miệng Hách Nhĩ Nam Đa rồi! Người ta nói có quyền lực giao cho hắn, ngu sao mà không muốn, Diệp Dương Thành hoàn toàn không phải kẻ ngốc.
- Không có gì phải tạ ơn, đây cũng là một trong những phúc lợi của hiệp hội đối với một vị Thần Vương, chẳng qua là qua tay ta chuyển giao cho ngươi mà thôi.
Hách Nhĩ Nam Đa cười nói:
- Vận khí của ngươi không tệ, thời gian trước vừa vặn có một vị Thần Hoàng săn giết mấy con Thú Vương cấp mười một, cũng trùng hợp có một viên thú hạch cuồng bạo xuất hiện.
- Ách, Thần Hoàng săn giết Thú Vương?
Trong lòng Diệp Dương Thành vừa động, làm bộ không thèm để ý hỏi:
- Chiến lợi phẩm sau săn giết là của vị Thần Hoàng kia sao? Thú hạch cuồng bạo của hắn. . .
- Ha ha, yên tâm đi, hiệp hội dong binh tự do chưa bao giờ làm loại hoạt động hạ lưu này.
Hách Nhĩ Nam Đa còn tưởng rằng Diệp Dương Thành hiểu lầm, vội vàng giải thích:
- Viên thú hạch cuồng bạo của Thú Vương cấp mười một đối với một vị Thần Hoàng mà nói đã không có quá nhiều lực hấp dẫn, cho nên vị Thần Hoàng kia đã đổi viên thú hạch cuồng bạo lấy bốn viên thú hạch nhiên liệu cấp mười một trong hiệp hội.
- Thú hạch cuồng bạo còn có thể đổi gấp mấy lần số lượng thú hạch khác?
Con ngươi của Diệp Dương Thành có chút sáng lên, hắn cũng không có nhiều hạn chế như vậy! Bất kể là thú hạch cuồng bạo hay là thú hạch năng lượng, hay là thú hạch chiến tranh, đối với hắn mà nói cũng không có gì khác nhau.
Một viên thú hạch cuồng bạo đổi lấy bốn viên thú hạch nhiên liệu, khoản mua bán này hình như là Thần Hoàng kia thua lỗ, nhưng đến loại tầng thứ này cũng sẽ không quá để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Nhưng Diệp Dương Thành để ý, hắn đang vô cùng toan tính!
- Mạo muội hỏi thăm, trong hiệp hội bây giờ còn có nhiều thú hạch của Thú Vương cấp mười một không?
Diệp Dương Thành hỏi:
- Một viên thú hạch cuồng bạo cấp mười một, cao nhất có thể đổi lấy bao nhiêu viên thú hạch nhiên liệu?
- Ách. . .
Hách Nhĩ Nam Đa có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Dương Thành, trực tiếp trợn mắt nói:
- Trong hiệp hội hiện tại chỉ còn lại ba viên thú hạch cuồng bạo, còn những loại khác ví dụ như thú hạch nhiên liệu, thú hạch chiến tranh, thú hạch chữa bệnh, cũng không phải đối tượng hiệp hội thu gom, lần này dùng bốn viên nhiên liệu thú hạch Thú Vương cấp mười một đổi một viên thú hạch cuồng bạo, đã khiến thương khố hiệp hội trống rỗng rồi.