Chấp Niệm Tình Yêu: Ông Xã Quá Tuyệt Tình

Chương 86: Chương 86




Cứ như thế mấy ngày sau đó đến giáng sinh, nơi nơi tràn ngập không khí tưng bừng ấm áp, đường phố đông đúc, đầy sắc màu với những ánh đèn neon, đèn treo đường, hang đá, cây thông noel. Đêm giáng sinh đó, tất cả chọn tập trung ở nhà riêng của hai vợ chồng Đan Tâm-Đồng Thiên Vũ. Năm nay khác biệt hơn là có sự góp mặt của các bé con và vắng đi Nguyễn Tuấn Anh với Annie. Lúc mọi người đang ăn uống trò chuyện say sưa thì Annie có gọi đến cho họ chúc mừng lễ giáng sinh, mọi người cứ trêu cô ấy có bạn trai nên đánh lẻ không tụ tập với mọi người. Annie chỉ cười cười cho qua vì đâu ai ngoài cô biết chuyện vẫn chưa đi đến đâu cả, Nguyễn Tuấn Anh cứ mập mờ mãi chẳng nói lời yêu với cô, mà ngày về Mỹ lại gần đến rồi. Thôi thì Annie cứ để tự nhiên vậy, cô cũng không muốn kì vọng quá nhiều để rồi nhận lấy thất vọng.

Annie cùng Nguyễn Tuấn Anh đón giáng sinh tại biệt thự bên bờ biển. Những ngày qua ngoài việc bị anh đưa lên giường hung hăng đòi hỏi thì Annie được Nguyễn Tuấn Anh đưa đi dạo mát khắp căn biệt thự, tắm biển, ngồi cano dạo biển. Tuy chỉ có hai người nhưng Nguyễn Tuấn Anh luôn bày trò khiến cho Annie rất thích, chơi đùa suốt cả ngày. Đêm nay là giáng sinh, hai người đã cùng nhau trang trí cho phòng khách và một số nơi trong nhà để có không khí noel. Nguyễn Tuấn Anh còn đích thân nấu cả một bàn tiệc đãi Annie nữa.

Trên tầng thượng, Annie và Nguyễn Tuấn Anh dùng bữa tối, xung quanh là ánh nến được xếp hình trái tim bao bọc chiếc bàn, còn có thêm những nhành hoa oải hương góp phần tăng sự lãng mạn. Khi nhìn thấy cảnh tượng này Annie có chút choáng ngợp, cô không ngờ Nguyễn Tuấn Anh lại vì mình mà làm những việc này. Nhưng mà cô vẫn không chắc cũng không hỏi anh, cô sợ mình nhận lại sự đau lòng…biết đâu anh nổi hứng lên muốn làm cô vui thì sao….

Ghim miếng thịt bò vừa được Nguyễn Tuấn Anh cắt sẵn bỏ vào dĩa, Annie nhìn anh khẽ hỏi:

“Ngày tôi đi Mỹ anh có ra tiễn tôi không?”

Nguyễn Tuấn Anh ngước mặt lên nhìn cô rất nhanh trả lời:

“Không, từ đây đến tết tôi bận việc công ty rồi nên không thể đi được.”

Annie rơi vào trạng thái hụt hẫng nhưng không bộc lộ ra ngoài….Thấy chưa cô biết ngay mà, cái người này chỉ là nhất thời thôi, chỉ có cô tự mình đa tình.

Thấy Annie không nói gì nữa mà cúi đầu ăn, khoé môi Nguyễn Tuấn Anh cong lên bí hiểm. Giọng nói trầm nhưng ấm áp vang lên xua đi sự yên ắng:

“Thức ăn thế nào có vừa miệng không?.”

“Vừa”

Chỉ trả lời một tiếng như vậy Annie vẫn không ngẩng mặt lên. Nguyễn Tuấn Anh nhướn nhướn cặp mắt đen láy, tay khều khều cô:

“Sao vậy, ăn ngon mà không vui là thế nào? Nói cái gì khiến em khó chịu sao?”

Annie rốt cuộc cũng ngẩng mặt, lòng nhói đau nhìn người đàn ông đối diện. Cái tật nhây chọc người quả là không bỏ được, biết thừa bà đây đang giận còn hỏi nữa. Annie hậm hực hận không thể đấm một cái vào khuôn mặt đẹp trai kia để anh bớt ghẹo cô lại. Cắn cắn môi, Annie khẽ nói:

“Không có gì cả chỉ là sắp trở về Mỹ rồi, nghĩ đến chẳng thể gặp mọi người nữa nên có chút buồn thôi.”

Nghe vậy Nguyễn Tuấn Anh gật gật đầu như đã hiểu lại tiếp tục nói:

“Chỉ có vậy thôi sao?”

“Chứ anh muốn thêm bớt cái gì?”

Annie gằn giọng đáp lại một câu. Bà đây là đang giận đấy anh không thấy à?

Nguyễn Tuấn Anh mỉm cười đứng lên đi qua chỗ Annie, động tác rất nhanh đã biến đổi làm cho Annie ngồi gọn trên đùi anh. Ngón tay vén tóc Annie, trong đôi mắt đen sâu thẳm ẩn hiện tia cưng chiều. Dịu giọng cất tiếng:

“Công ty đang có dự án lớn cần tôi phải có mặt để kiểm soát, họp thì tôi cũng chủ trì luôn nên vẫn chưa biết có thể đến sân bay lúc em về Mỹ hay không. Annie, đừng buồn nhé, em buồn tôi không thể tập trung làm việc được.”

Khoé mắt Annie ươn ướt, hai cánh tay ôm chặt lấy cổ Nguyễn Tuấn Anh, nghẹn ngào nấc lên. Anh thấy mèo nhỏ của mình như vậy trái tim cũng đau lên theo chỉ có thể ôm chặt lấy cô an ủi. Nếu không phải dự án đó do đối tác bên Mỹ hợp tác thì anh nhất định ở bên cạnh Annie đưa cô ra sân bay rồi. Là tổng giám đốc nên anh cũng không thể có gì cũng bàn giao lại cho cấp dưới, dự án lớn nhất định phải có anh mới được. Khiến cho mèo nhỏ nhà anh buồn như vậy thật anh cũng chẳng vui vẻ gì, đã thế còn sắp xa nhau anh không nỡ cũng phải nỡ để Annie có thể hoàn thành tốt kì thi tốt nghiệp sắp đến. Nguyễn Tuấn Anh anh phải ươm mầm chẳng thể phá huỷ mầm non của đất nước được, cái gì thì cứ tính sau.

Đưa tay lau khoé mắt cô, cánh môi bạc mỏng ánh lên nụ cười sủng nịnh:

“Ngoan nào, tôi sẽ sắp xếp gọi điện thoại cho em được không?”

“Không thể đến sao?”

Annie nghẹn ngào hỏi, cho là cô ích kỉ đi nhưng mà cô vẫn muốn hôm cô đi Mỹ, Nguyễn Tuấn Anh có thể đến tiễn mình.

Trước câu hỏi của Annie, Nguyễn Tuấn Anh im lặng không trả lời càng làm cho Annie buồn hơn. Hai người cứ duy trì tư thế như vậy một lúc sau đó Nguyễn Tuấn Anh bế cô dậy, từng bước tiến đến phía gian phòng ngủ. Annie chu môi vùng vẫy:

“Đi đâu?”

Tiếng cười trầm thấp vang lên đầy ma mị quyến rũ, Nguyễn Tuấn Anh cúi xuống nhìn Annie:

“Đưa em đi “vui vẻ””

“Nói nhăng nói cuội bậy bạ, gian manh.”

Nguyễn Tuấn Anh cười lớn cứ thế bước đi đến phòng ngủ. Cho đến khi cơ thể Annie không còn mảnh vải che thân được đặt lên giường, phía trên thân thể người đàn ông to lớn đè lên, đôi mắt nồng nàn nhìn cô. Nụ cười tuấn tú trao cho Annie, Nguyễn Tuấn Anh ôn nhu cất tiếng:

“Mèo nhỏ, giáng sinh vui vẻ!”

Annie chớp mắt hai cái, ngọt ngào mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại:

“Tuấn Anh, giáng sinh vui vẻ!”

Nguyễn Tuấn Anh trái tim như lắp đầy mật ngọt, không chần chừ nhanh chóng chớp lấy đôi môi đỏ mọng hôn ngấu nghiến. Cả hai day dưa cho đến khi trong phòng ngủ vang vọng lên những tiếng ám muội đầy kích tình.

Bên ngoài giáng sinh vẫn diễn ra sôi nổi, còn ở căn phòng nào đó có hai người đắm chìm trong thế giới của riêng mình, vừa ngọt ngào vừa nóng bỏng…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.