“Mặt trời lên rồi,” ngoại Maisie lầm bầm.
“Đừng lo lắng về mặt trời,” Ông cậu Paton nói. “Nhanh lên Benjamin.” Ông mở cửa trước và chạy xuống các bực cấp, với Benjamin chạy bên cạnh.
Xe cộ đã bắt đầu nhộn nhịp như thường lệ trên đường Filbert, hối hả lao về hướng trung tâm thành phố, nhưng Ông cậu Paton không thèm chú ý. Chẳng thèm nhìn trái hay nhìn phải, ông băng thẳng qua nhà số 12. Những chiếc xe hơi rít lên rồi dừng phắt lại, các bác tài bóp còi inh ỏi và chửi rủa người đàn ông cao lớn mặc áo choàng đỏ, và thằng bé mặc pyjama sọc xanh.
Vừa bước vô căn nhà số 12 thì ông Paton chạm mặt ngay với bà chị của mình.
“A, ra là bà, Eustacia,” Ông cậu Paton nói. “Lẽ ra tôi phải biết điều này.”
“Cậu nói vậy là có ý gì?” bà Eustacia lạnh lùng hỏi.
“Benjamin, ba mẹ mày đâu rồi?” Ông cậu Paton hỏi.
“Con nghĩ ba mẹ con đang ở Scotland tìm kiếm một người lau cửa sổ bị mất tích,” Benjamin đáp.
“Lát nữa chúng ta sẽ nói tới việc đó,” Ông cậu Paton nói. “Bây giờ, con chó đâu?”
Benjamin dẫn Ông cậu Paton qua hành lang tới cái ổ của Hạt Đậu. Con chó to nằm một đống trông thật thương tâm, cái mũi toạc của nó tì lên hai bàn chân trước. Mắt nó nhắm nghiền và gần như không thở nữa.
“Trời ơi,” Ông cậu Paton thốt lên và cúi xuống con chó. “Một con vật to lớn man rợ đã tấn công con chó của mày, Benjamin à. Một con gì đó có hàm răng và móng vuốt khác thường.”
“Đó là lỗi của con,” Benjamin nức nở. “Con nói là nó bảo vệ tầng hầm. Nhưng con thật là ngu, thật ra đâu có gì trong ấy đâu.”
Nó ngừng lại, sực nhớ ra là bà Eustacia Yewbeam đang lảng vảng ở cửa trước, nhưng đã quá trễ.
“Làm thế nào mà con vật hoang đó vô đây được?” nó hỏi Ông cậu Paton. “Ban đêm cửa khóa hết mà.”
“Có ai đó đã mở cửa cho nó vô,” Ông cậu Paton vừa nói vừa liếc nhìn bà chị của mình. “Chúng ta phải đem con Hạt Đậu đến bác sĩ thú y,” ông nói với Benjamin. “Và phải thật nhanh lên. Ta thấy thời gian cho con chó đáng thương này có vẻ sắp hết rồi.”
Benjamin chợt nảy ra một ý. Nó nhớ ông Onimous đã nói ông có một phương cách đặc biệt đối với thú vật ra sao.