Con Gái Của Nhà Phát Minh
“Olivia đang tác động được đến Emilia,” Fidelio thông báo cho Charlie.
Thứ Sáu tới rồi, và chúng đang rảo bước quanh khu vườn sương giá. Ở ngay phía trước mặt, chúng thấy Olivia và Emilia đang mải mê trò chuyện, hay đúng hơn, Olivia đang nói và Emilia xem ra đang lắng nghe.
Vài tiếng nữa tất cả bọn chúng ai sẽ về nhà nấy. Ngay cả Olivia cũng đã tránh xa được rắc rối suốt cả tuần. Vừa nhìn thấy hai đứa, cô bé lao lại, hay đúng hơn là bước đi huỳnh huỵch trong đôi ủng khổng lồ.
“Tốt rồi,” nó thì thào. “Chiều mai tớ sẽ đến nhà Emilia. Vậy, chờ tụi này vào khoảng giờ uống trà nha.”
“Bồ định đưa Emilia rời gia đình Moon bằng cách nào?” Charlie hỏi.
“Để tớ nghĩ sau,” Olivia rầm rập đi mất.
Chuông reo và bọn chúng bắt đầu thơ thẩn trở về học viện. Billy Raven vù qua khi chúng vừa tới cửa.
“Gặp lại em sau nhé, Billy,” Charlie nói. “Nhớ là em sẽ về nhà với anh đó.”
“Chỉ một đêm thôi,” Billy nói. “Thứ Bảy em phải quay về.”
Charlie ngỡ ngàng. “Anh tưởng em muốn ở lại hết cuối tuần chứ,” nó nói.
“Em phải về. Bà giám thị bảo thế.” Billy liếc nó, lúng túng một cách lạ lùng rồi biến biệt tăm.
“Cả tuần nay nó hành xử rất kỳ khôi,” Fidelio nhận xét. “Tối qua nó rời khỏi phòng ngủ chung mấy tiếng liền. Cái mùi khủng khiếp của con chó đó, cái con May Phúc ấy, hay cái tên gì đại loại vậy, làm anh thức dậy. Sau đó anh không sao ngủ được.”
“Chắc nó bị mộng du,” Charlie nói. “Coi bộ nó có vẻ mệt mỏi.”
Cả hai không nghĩ đến Billy nữa. Vào lúc 3 giờ rưỡi, chúng thu dọn đồ đạc, và đúng 4 giờ thì lên đường về nhà bằng một trong những chiếc xe buýt của học viện: xe xanh da trời cho khoa nhạc, xe màu tím cho khoa kịch và xe xanh lá cây cho khoa hội hoạ. Charlie để ý thấy Olivia đã xoay xở leo lên được chiếc xe xanh lá cây cùng với Emilia. Olivia đội một cái nón to tướng màu xanh lá cây và mặc lộn trái chiếc áo chùng tím ra ngoài - lớp vải nỉ lót bên trong có màu xanh lá cây cáu bẩn.
“Cứ tin Olivia đi!” Charlie toét miệng cười một mình.
“Chị ấy làm gì vậy?” Billy hỏi. Nó đang ngồi cạnh Charlie.