“Ồ, không có gì. Chị ấy giỡn ấy mà.”
“Ô,” Billy chưng hửng.
Ngọai Maisie quan tâm hết mức tới Billy. Bà đã nướng riêng cho nó một ổ bánh sôcôla đặc biết, và đã dọn sẵn cho nó một chiếc giường ấm êm trong phòng Charlie.
“Thằng bé tội nghiệp quá,” bà cứ lẩm bà lẩm bẩm khi dạo quanh bàn, hết rót nước cam vắt, cắt bánh, lại cố vỗ về cho Billy ăn bánh quy phủ kem lòng trắng trứng và bánh nướng nhân mứt. Billy tận hưởng niềm vui sướng tột độ. Nó chưa bao giờ thấy cùng lúc có nhiều món mê ly ở trên cùng một cái bàn như vậy.
“Tuần này ở nhà có khá nhiều biến cố,” mẹ Charlie nói trong khi rót trà. “Con chó của Benjamin bị tấn công và ông cậu Paton của con đã ra tay. Chúng ta chưa bao giờ thấy cậu linh động đến vậy. Cậu ra ngoài giữa ban ngày ban mặt.”
“Trong chiếc áo ngủ,” ngoại Maisie thêm vào.
“Hạt Đậu bị tấn công?” Charlie lo lắng hỏi. “Bây giờ Ông cậu Paton đang ở đâu? Còn nội Bone đâu rồi?”
“Đang giam mình trong phòng,” ngoại Maisie nói. “Đêm nào cũng có chiến trận kịch liệt. La lối, giậm chân, dộng cửa ầm ầm. Ngoại không biết chúng ta đã mất bao nhiêu bóng đèn rồi.”
Ngay khi uống trà xong, Charlie dẫn Billy qua đường tới nhà Benjamin. Một phụ nữ tóc ngắn, vàng hoe, đeo kính ra mở cửa. Cô mặc bộ com-lê xám và, dẫu có vẻ khô khan, cô có một nụ cười ấm áp và thân thiện.
“Chào con, Charlie,” cô nói. “Con không nhận ra cô à? Cô là cô Brown, má của Benjamin.”
Charlie sửng sốt. Nó đã không gặp cô Brown trong một thời gian dài. Nó chắc chắn trước đây tóc cô dài và đen.
“Đây là Billy ạ,” nó nói.
“Vô đi! Vô đi!” cô Brown nói. “Con Hạt Đậu đang được chữa trị”
“Chữa trị?” Charlie nói khi bước vô hành lang.
Có những va li trên cầu thang, ủng cao su trên sàn, áo khoác và áo mưa vắt lùng nhùng trên ghế và trên thành cầu thang. Cái quái gì thế này?
“Benjamin ở trong phòng khách đó, Charlie,” cô Brown nói. “Gặp con nó sẽ vui lắm.”
Charlie dẫn Billy tới một căn phòng phía sau nhà. Nó ít khi vô đó. Benjamin vẫn thích ở trong nhà bếp hơn.
Khi cửa mở, nó được đón bằng một tiếng suỵt lớn và
một tiếng ngoao dài, cảnh báo. Nó gần như không tin vào mắt mình. Dương Cưu, con mèo màu đồng đỏ, đứng trên lưng một chiếc ghế bành; con Nhân Mã đứng trên lưng một chiếc ghế khác; còn con Sư Tử ngồi lắt lẻo trên tay ghế trường kỷ. Chúng dữ tợn nhìn xoáy vào Charlie, sau đó thì dịu lại. Dương Cưu thậm chí còn thích thú gừ gừ nho nhỏ.
Benjamin đang ngồi trên ghế trường kỷ cạnh con Sư Tử.
“Vô đây, Charlie,” nó thì thầm. “Ông Onimous đang chữa cho Hạt Đậu.”
Hạt Đậu đang nằm trên sàn, với ông Onimous quỳ bên cạnh. Một tay ông cầm lọ nước gì màu xanh lá cây và tay kia ông cầm một cục bông gòn. Hạt Đậu bị băng ở mũi và bị khâu một bên tai. Trên người nó, ở chỗ bị mất một mảng lông, có những vết rách lam nham.
“Nó đỡ hơn rồi,” Benjamin nói khẽ.
Charlie lướt vô phòng, ngồi xuống cạnh Benjamin, nhưng ngay khi Billy bước vào, ba con mèo cùng gừ lên đầy vẻ đe dọa.
Ông Onimous ngước lên.
“Chuyện gì vậy?” ông hỏi. “Tôi cần yên lặng.”
Billy đứng tựa lưng vào tường. Trông nó thật hốt hoảng.
“Ai đây?” Benjamin hỏi.
“Billy Raven,” Charlie thì thào. “Trong học viện. Billy không có nhà nên sẽ ở với mình vào cuối tuần.”
“Chào em, Billy” Benjamin nhỏ nhẹ nói. “Ngồi đi!”
Ông Onimous bây giờ đang thay băng mũi cho Hạt Đậu. Con chó rên rỉ yếu ớt. Lúc đó Billy tiến tới một bước, và cả ba con mèo cùng nhảy xuống sàn, gầm gừ rồi hú lên.
“Chúng nó không thích em,” Billy the thé.
Ông Onimous nhăn mặt nhìn nó. “Sao lại không thích?” ông hỏi. “Ta nghĩ tất cả các cậu nên ra khỏi phòng ngay. Kẻo Hạt Đậu già nua ở đây sẽ bị kích động.”
Charlie, Benjamin và Billy cùng đi vô căn bếp cực kỳ ngăn nắp.
“Sao, chuyện là thế nào?” Charlie hỏi.
“Nhiều chuyện lắm,” Benjamin đáp.