"Phải, đó là tiến sĩ Tolly. Có lần chú ấy chế ra một thứ kinh khủng."
Miệng cô Ingledew mím chặt lại như sợi chỉ.
"Vậy tại sao cô muốn tấm hình của chú ấy?" Charlie hỏi.
Người bán sách quắc mắt thoắt một cái, như thể muốn nhảy xồ vô vồ lấy nó. "Đứa bé mới là thứ cô muốn. Tấm hình là tất cả để cô nhớ được về nó."
Rồi đột nhiên cô Ingledew kể cho Charlie nghe về cái ngày thê lương khi em gái của cô, Nacy, qua đời; ngay trước ngày sinh nhật thứ hai của con gái, và một vài ngày sau, chồng của Nacy, tiến sĩ Tolly, đã đem đứa con gái đi cho như thế nào.
"Cháu không nghĩ là người ta lại có thể đem con đi cho," Charlie buột miệng, dựng tóc gáy.
"Ừ," cô Ingledew nhất trí. "Cô bị ép phải giữ bí mật. Lẽ ra cô phải nhận con bé, cháu biết đấy. Nhưng cô đã ích kỷ và vô trách nhiệm. Lúc đó cô nghĩ là mình không nuôi nổi. Kể từ đó, không một ngày nào trôi qua mà cô không hối hận về quyết định của mình. Cô cố tìm kiếm xem nó được đem cho ai, nhưng tiến sĩ Tolly không bao giờ hé răng với cô. Con bé đã biết dạng trong cái hệ thống lọc lứa, giả dối và mánh khóe. Giờ nó mười tuổi rồi và cô sẵn sàng đổi bất cứ thứ gì để chuộc được nó về."
Charlie nhấp nha nhấp nhổm. Nó lại rơi vô một tình huống chẳng thích thú gì. Phải chi nó đừng nghe thấy những giọng nói trong tấm hình. Làm sao nó có thể nói với cô Ingledew rằng ba con mèo nghĩ đứa trẻ mất tích đang ở trong Học viện Bloor. Cô ấy sẽ không đời nào tin nó.
Trong một góc tối tăm, chiếc đồng hồ đứng to cộ đánh mười hai tiếng,
Charlie nói:
"Cháu phải về nhà không mẹ cháu lo."
"Phải đấy. Nhưng cầm con chó này, Charlie, và..."
Cô Ingledew thình lình phóng tới chỗ cái bàn, moi từ cuối chồng hộp với thùng lên một cái thùng dài màu bạc.
"Lấy cả cái này nhé?"
Không đợi trả lời, cô cứ ấn lọt vô một cái bao in dòng chữ TIỆM SÁCH INGLEDEW. Đưa cái bao cho Charlie, "Cháu bỏ con chó vô luôn đi, có đủ chỗ mà."