Cái bao nặng không thể tưởng tượng nổi. Charlie thận trọng đặt cái hộp đựng con chó lên trên cái thùng kim loại. Xong, nó lảo đảo đi ra cửa, tự hỏi làm thế quái nào nó có thể tha nổi cái bao này về tới nhà.
Cô Julia Ingledew giúp nó leo ngược trở lại mấy bậc cầu thang, mở cửa ra, lại một tiếng chuông thánh thót cất lên.
"Cháu hy vọng cô không bực nếu cháu hỏi," Charlie rụt rè,"nhưng có gì trong thùng này thế ạ?"
Câu trả lời khá bất ngờ:
"Cô không biết," cô Ingledew đáp. "Và cô cũng không muốn biết. Tiến sĩ Tolly đã đổi đứa bé lấy cái thùng này. Dù cái thùng này là gì đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào đáng giá bằng con bé, đúng không?"
"Đúng... đúng ạ," Charlie nói. Nó đặt cái bao xuống đất.
"Làm ơn mang đi đi, Charlie. Có lẽ cháu là người thích hợp để giữ nó. Cô cần phải tống khứ nó ra khỏi nhà, cháu biết đấy." Cô hạ thấp giọng và đảo mắt một vòng khắp phố. "Và cô có thể yêu cầu cháu giữ bí mật được không?"
"Hơi khó," Charlie nói, càng lưỡng lự hơn khi nghĩ đến chuyện phải nhận cái thùng. "Cháu không thể kể với bạn thân nhất của cháu à?"
"Không được nói với người mà cháu không tin bằng cả mạng sống mình," cô Ingledew đáp.