Khi Charlie đóng cửa thì có cái gì đó làm cửa dính lại, nó nhìn xuống xem đó là cái gì thì chợt chú ý đến đôi giày của Olivia. Cô nàng đang “diện” đôi giày đen bằng loại da cứng, bóng lộn, gót cao chót vót. Charlie hy vọng chúng sẽ không gặp quá nhiều cầu thang cũ.
Ấy thế mà, ngay khi vượt qua cái góc mạng nhện, thứ đầu tiên chúng gặp phải là một cầu thang cũ mèm. Đó là con đường độc đạo để ra khỏi hành lang này. Chúng chỉ còn cách leo lên một cầu thang xoắn ốc, dốc đứng, hoặc là leo xuống những bậc thang bằng đá hẹp veo.
“Tụi mình leo lên đi,” Billy nài nỉ. “Dưới đó thấy ghê quá.”
“Nhưng coi bộ hấp dẫn,” Olivia thì thào. Nó rọi đèn pin vào cái lỗ tối om phía dưới. Xem ra cái lỗ không có đáy.
“Lên chớ đừng xuống!” Charlie nói, lưu ý đến vẻ lo lắng của Billy. Nó nhớ là Billy không thể nhìn rõ. “Để anh đi trước cho, Billy, em đi ngay sau anh, còn Olivia đi sau cùng. Thế là an toàn nhất.”
Billy trông có vẻ bớt sợ đi, còn Olivia vui vẻ đồng ý. “Đằng ấy sẽ cần đèn pin nếu đằng ấy đi trước,” nó vừa nói vừa đưa cái đèn cho Charlie.
Những bậc thang xoắn ốc hẹp tí rị và gập ghềnh. Thực tình, Charlie phải bò lên. Nó nghe tiếng Billy hồi hộp thở hì hụi sau lưng, và tiếng giày của Olivia thỉnh thoảng cà rột rột lên nền đá lở.
Bất thình lình, có một tiếng lóc cóc, vài tiếng lăn thông thốc, rồi một tiếng rú dội vang, và sau đó là một sự im lặng ghê người. Chuyện xảy ra hẳn đã quá rõ rồi.
“Anh có nghĩ là chị ấy chết rồi không?” Billy thều thào.
Tiếng rên lại nổi lên, như vậy ít nhất thì câu hỏi đã được trả lời. Có điều Olivia bị thương nặng đến cỡ nào?
“Tụi mình sẽ phải xuống thôi, Billy à,” Charlie nói. “Em có xuống được không?”
“Được,” Billy nói, không chắc lắm.
Thật chậm và thật cẩn thận, chúng dò dẫm tìm lại các bậc thang. Tiếng rên rỉ bắt đầu yếu dần và Charlie gọi to, “Bám chặt vào, Olivia. Tụi này đang xuống đây.”
Chúng đã xuống đến chiếu nghỉ nhỏ, trước khi những bậc thang bằng đá ẩn chìm vào màn đen.
“Để anh đi trước,” Charlie đề nghị. “Em có muốn đợi ở đây không, Billy?”