“Không. Một mình thì không.” Billy cuống quít bám theo Charlie.
Cầu thang gồ ghề bắt đầu uốn cong và Charlie rọi đèn pin xuống, thấy Olivia ở dưới sàn, rúm ró dựa vào một cánh cửa kiểu cổ.
“Bồ OK chớ?” là câu hỏi đầu tiên của Charlie.
“Dĩ nhiên là không rồi. Hai đầu gối tớ bị thương, đầu tớ bị đập mạnh. Hồi nãy tại tớ không thấy đường đi, phải không?”
Charlie không muốn đề cập đến đôi giày cao gót của Olivia. “Tụi này kéo bồ lên nhe? Bồ có đứng dậy được không?”
“Để tớ ráng coi” Olivia chộp nắm cửa phía trên đầu và từ từ đu người đứng lên. Ắt hẳn cô nàng phải tì mạnh lắm vô cánh cửa, bởi vì, một tiếng rắc đột ngột vang lên và cánh cửa cũ kỹ đổ ập vào trong, mang theo Olivia treo bên trên.
“Í í í í iiiiiiiiii!” Olivia thét lên, kinh hoàng.
Không thể bảo Olivia phải im lặng lúc này được. Charlie vội vàng bò theo sau cô nàng. Khi dẫm lên cánh cửa bị sập, với ánh đèn pin rọi vào căn phòng bên kia, Charlie trông thấy một thứ gì đó rất lạ thường, và trong tích tắc, nó phải lờ phắt Olivia để chĩa đèn pin xa hơn vào căn phòng.
“Chao!” nó thốt lên. “Thật kỳ lạ.”
“Gì vậy?” Olivia lồm cồm bò dậy. Giờ thì nó cũng đã nhìn thấy vật ấy.
Căn phòng chứa đầy áo giáp, hay đúng hơn, những mảnh áo giáp. Ngoài ra còn có những hình thù bằng kim loại. Chúng vạ vật trên bàn và trên ghế; chúng nằm bừa bãi dưới sàn nhà và treo lủng lẳng trên tường. Những chiếc đầu lâu thép sáng loáng, với những hố mắt lõm sâu và cái miệng nhe ra thật ghê rợn; những ngón tay bằng thép để trong những chiếc thùng; những bàn chân kim loại thò ra khỏi tủ ngăn kéo; những cánh tay, cẳng chân, xương sườn và cùi chỏ bằng kim loại, tất cả chất thành đống hỗn độn dưới sàn nhà. Gớm nhất là những bộ xương treo đong đưa từ trên trần nhà xuống.
“Ái chà!” Olivia nói. “Trông như xưởng của Frankenstein vậy.”
Billy, nãy giờ đứng nép mình giữa hai đứa kia, hỏi, “Frankenstein là ai vậy?”
“Một bác sĩ làm ra một con quái vật từ một người chết.” Olivia giải thích cho nó.