CHƯƠNG 55
Khói mỏng lượn lờ quanh phòng, bọt nước rải khắp nơi, Vũ Văn Anh nằm trong lòng ngực Hách Liên Quyết thở hổn hển, đôi mắt phủ lên một lớp sương mờ. Hách Liên Quyết đau xót cúi đầu hôn lên đôi môi y, đưa tay ra hậu môn tẩy rửa sạch sẽ mọi dấu vết còn lại. Vừa mới trải qua một trận hoan ái kịch liệt, bên trong Vũ Văn Anh trở nên rất mềm mại, Hách Liên Quyết xấu xa còn cố tình rong ruổi ngón tay bên trong thân thể y, nghe thấy tiếng thở dốc của người kia, hắn mới cười nhẹ:
– Giờ lại ngoan ngoãn để ta ôm thế này, nếu vừa nãy ta không đáp ứng yêu cầu của ngươi, thì ngươi định làm gì? – Hách Liên Quyết cười bí hiểm.
Vũ Văn Anh ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn, Hách Liên Quyết cười nói:
– Nhưng mà, ta rất thích phương pháp này của ngươi. Nếu lặp lại vài lần nữa, nói không chừng ta sẽ suy nghĩ lại. – Nói xong còn cọ cọ mũi lên vành tai đỏ ửng lên của y.
Vũ Văn Anh đẩy hắn ra, yếu ớt nói:
– Không đồng ý thì thôi, đừng có đùa giỡn ta nữa.
– Đùa giỡn ngươi? – Hách Liên Quyết nhíu mày, kéo y lại. – Ta không cam lòng đâu. Ta chỉ tò mò, ngươi bằng lòng để ta ôm, nhưng vì sao lại không dùng kế của Thập thất đệ?
– Sao ngươi biết? – Vũ Văn Anh kinh ngạc nhìn hắn, sau đó lại lộ ra vẻ tự giễu, thuyền này là của Hách Liên Quyết, còn chuyện gì mà hắn không biết chứ.
– Vô dụng thôi. – Vũ Văn Anh vô lực nói.
– Ngươi chưa thử, sao biết hữu dụng hay vô dụng? – Hách Liên Quyết cười cười chọc chọc mũi y, ánh mắt chợt lạnh xuống. – Thế nhưng nếu còn dám lặp lại chuyện hôm nay, quân của ta lập tức trở thành quân của Tấn Trạch.
– Không được! – Vũ Văn Anh run rẩy nhìn Hách Liên Quyết, ánh mắt vô cùng sợ hãi.
– Ngươi cứ ngoan ngoãn nghe lời, thì chuyện đó sẽ không xảy ra. – Hách Liên Quyết ôn nhu xoa tóc y. – Nước lạnh rồi, ra ngoài thôi. – Hắn ôm Vũ Văn Anh đứng dậy, lấy khăn tắm lau khô người cho y rồi bọc y lại.
Giường chiếu đã được sắp xếp gọn gàng, tấm chăn ướt cũng được thay mới, Hách Liên Quyết đắp chăn cẩn thận cho Vũ Văn Anh mới quay sang lau khô người mình, sau đó chui vào trong chăn ôm y. Vũ Văn Anh có chút thắc mắc, rõ ràng y chui vào chăn trước hắn, ấy vậy mà thân thể vẫn lạnh đến rùng mình, còn Hách Liên Quyết lại ấm áp như mới gí vào lò sưởi.
– Ừm…… – Vũ Văn Anh ngập ngừng, trước giờ đều giả bộ hờ hững, khiến hiện giờ y không biết phải xưng hô với Hách Liên Quyết thế nào. Còn Hách Liên Quyết dường như đọc được suy nghĩ của y, ánh mắt mở to nhìn y.
– Cứ gọi ta như trước là được.
– …… Quyết…… – Lâu rồi không gọi, tự dưng lại thấy có chút thiếu tự nhiên.
– Ta…… quả thực không thể bỏ mặc mẫu phi với Tứ ca được, đồng ý cho ta trở về nhé? – Vũ Văn Anh thành khẩn cầu xin.
– Dù cho ta lui binh thì ngươi vẫn nhất định muốn về? – Ánh mắt sắc nhọn của Hách Liên Quyết cẩn thận đánh giá y.
– Ta…… – Vũ Văn Anh dường như đang đấu tranh nội tâm.
Hách Liên Quyết thở dài, ôm Vũ Văn Anh vào lòng ngực mình.
– Đồ ngốc này, nơi đó rất nguy hiểm, chẳng may bị thương thì sao? – Vừa dứt lời liền cảm giác một giọt nước nóng hổi thấm trên ngực. Lại giở trò mít ướt rồi! Hách Liên Quyết cúi đầu thở dài:
– Thôi được rồi, tùy ý ngươi vậy.
Vũ Văn Anh vội vàng ngước lên nhìn:
– Ngươi… ngươi đồng ý?
– Ừm. – Hách Liên Quyết có chút miễn cưỡng đáp lại.
– Cũng không lui binh?
– Ừm.
Vũ Văn Anh liền sung sướng nói:
– Cảm ơn ngươi.
– Nhưng ta có một điều kiện. – Hách Liên Quyết nói.
– Điều kiện gì?
– Sau khi Tây Đoan chiến thắng, ngươi phải ngoan ngoãn theo ta về Đông Ly, không bao giờ quay trở lại nữa. – Hách Liên Quyết nâng mặt y lên, thấy vẻ mặt phấn khởi của y có chút xịu xuống, lại đau lòng, nhưng biết rằng bản thân không thể mềm lòng lần nữa, đưa tay xoa đầu y, lảng tránh ánh mắt kia.
Thật lâu sau, Vũ Văn Anh rầu rĩ lên tiếng:
– Được……
Sáng sớm hôm sau, Vũ Văn Anh được phép đi lại tự do trên boong tàu. Sau chuyện hôm qua, Hách Liên Quyết cũng không nhốt y trong phòng, chỉ sai mấy thị nữ theo sau hầu hạ. Mặc dù có chút không thoải mái, nhưng so với bị nhốt trong phòng cả ngày thì cũng tốt lắm rồi.
– A, Anh nhi dậy sớm thật…… – Một giọng nói sang sảng từ đằng sau vọng lại, ngay sau đó Vũ Văn Anh bị một người nhảy lên ôm cổ.
Chẳng cần nhìn cũng biết ai, Vũ Văn Anh có chút lễ phép nói:
– Vương gia, ngài mau xuống. – Y gọi mình là Anh nhi từ bao giờ vậy? Nghe qua có chút không quen tai.
– Đừng gọi ta là Vương gia, nghe lạnh nhạt quá, cứ gọi ta là Thập thất như Cửu ca đi. – Hách Liên Chinh thuận miêng nói.
Vũ Văn Anh xấu hổ cười nói:
– Vương…… Ừm, có chuyện gì vậy?
– Đương nhiên là có rồi. – Hách Liên Chinh lúc này mới chịu buông tha Vũ Văn Anh, đến trước mặt y, giơ tay đặt lên trán Vũ Văn Anh. Vũ Văn Anh tò mò hỏi:
– Sao vậy?
– Lạ thật, sao ngươi lại không bị sốt a. – Hách Liên Chinh tỏ vẻ khó tin. – Tiết trời lạnh như vậy, ngươi lại bị rơi xuống nước hai lần lận, ngay cả Cửu ca cũng dính phong hàn, vậy mà ngươi vẫn khỏe mạnh như vậy?
– Cửu vương gia bị phong hàn? – Vũ Văn Anh do dự hỏi lại, từ khi biết Hách Liên Quyết, y chưa từng thấy hắn lâm bệnh bao giờ, khỏe gấp đôi người thường.
– Đúng thế, hôm nay lúc nói chuyện với ta, giọng Cửu ca có chút bất thường.
Vũ Văn Anh chợt nhớ đêm qua Hách Liên Quyết chẳng rời y một khắc, lúc đó y cảm thấy một dòng khí ấm áp tỏa ra khắp người, hóa ra hắn đã truyền chân khí cho y, chẳng trách sao thân thể hắn lại ấm như vậy.
– Cửu vương gia…… giờ đang ở đâu? – Vũ Văn Anh có chút áy náy, lưỡng lự hỏi.
– À, Cửu ca đang bàn việc với Lăng, thế nên ta mới bị đuổi ra ngoài. – Hách Liên Chinh giận dỗi nói, rồi vỗ vai Vũ Văn Anh. – Đừng lo, Cửu ca khỏe như vâm ý mà, tí bệnh này hai ba ngày là khỏi thôi. Hơn nữa, ngươi khỏi cần tìm Cửu ca, xong việc thể nào chẳng đi tìm ngươi. – Hách Liên Chinh nhìn ra sau Vũ Văn Anh.
– Ta không lo lắng. – Vũ Văn Anh lí nhí nói.
– Được, không lo không lo, Cửu ca! – Hách Liên Chinh cười nham hiểm, sau đó chợt lớn giọng gọi.
Vũ Văn Anh ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Hách Liên Quyết mặc áo lông đỏ đang đi tới, theo sau là Diêu Tất Lăng với Khang Tề An.
Hách Liên Quyết tới gần Vũ Văn Anh, theo thói quen lại ôm y vào lòng, đưa tay sờ trán, sau đó thở nhẹ ra, quay đầu nhìn Hách Liên Chinh, nhíu mày hỏi:
– Ta bảo đệ đi đọc sách, sao lại chạy linh tinh ra đây? – Nghe tiếng hắn, Vũ Văn Anh liền thấy bất thường, giọng hắn trở nên ồm ồm, kèm theo giọng mũi.
Hách Liên Chinh thè lưỡi:
– Cửu ca, đệ đọc xong lâu rồi, muốn ra ngoài chơi tí thôi mà.