Chất Tử Vu Li

Chương 57: Chương 57




CHƯƠNG 56

– Sao thế, nghĩ gì vậy? – Hách Liên Quyết thấy Vũ Văn Anh cúi đầu không nói, thấp giọng hỏi.

Vũ Văn Anh ngẩng đầu nhìn hắn, do dự nói:

– Kỳ thật mọi người chỉ cần tiễn ta đi là được rồi, không cần tất cả đều quay lại Tây Đoan đâu. – Vốn nghĩ rằng Hách Liên Quyết chỉ đưa tiễn y về thôi, ai ngờ hắn ra lệnh cho cả thuyền quay đầu, chậm rãi trở về Tây Đoan.

Hách Liên Quyết cười không nói, Diêu Tất Lăng liền nhanh nhảu:

– Ta phụng chỉ hộ tống Vương gia hồi quốc, đương nhiên ngài đi đâu ta phải theo đấy rồi.

– Lăng nhà ta đi đâu, ta cũng theo đấy. – Hách Liên Chinh chanh chòe chêm vào.

– Ta hơi mệt, Anh nhi, đỡ ta vào trong nghỉ. – Hách Liên Quyết có chút uể oải, chẳng để ý Vũ Văn Anh có đồng ý hay không, liền bế y lên vai, bước vào trong phòng.

Người nằm trong lòng rất mềm mại, Hách Liên Quyết an ổn nhắm mắt lại, nhưng người kia lại không chịu nằm yên.

– Ta không muốn ngủ, Cửu vương gia, xin ngài buông ra. – Vũ Văn Anh nói, vì chuyện ngày hôm qua, không khí giữa hai người có chút dịu xuống, nhưng một số chuyện muốn quên cũng không được, Vũ Văn Anh không thể cứ thế cho qua mọi chuyện được.

Vừa dứt lời, vành tai liền bị cắn mạnh, từ trên truyền xuống một giọng nói trầm đục:

– Hôm qua ta bảo ngươi gọi ta là gì?

– …… – Vũ Văn Anh trầm mặc nói. – …… Nhưng mà ngươi buông ta ra đi!

– Không được, – Giọng Hách Liên Quyết có chút mơ màng, rõ ràng rất buồn ngủ. – Yên tâm, thức ăn của ngươi đều cho thêm thuốc ngừa phong hàn rồi, không sợ bị lây bệnh đâu…… – Nói xong, giọng nói cũng chìm dần, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy Vũ Văn Anh, y giãy mấy lần cũng không ra, bất lực nằm im. Ngước mắt lên nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Hách Liên Quyết, bình thường khuôn mặt hắn luôn có chút lãnh khốc, chỉ khi ngủ mới trở nên ôn hòa. Rõ ràng đã thề độc rằng bản thân sẽ không bao giờ dính dáng đến hắn nữa, nhưng trốn không thoát, Hách Liên Quyết chính là như vậy, chưa bao giờ quan tâm đến cảm nghĩ của người khác, chỉ lăm lăm chiếm đoạt. Đúng thế, đây mới chính là bản chất của hắn, chỉ cần hắn muốn thì bất chấp mọi thủ đoạn để có được, rồi khi chán ghét lại chính tay vất bỏ.

Vũ Văn Anh chợt thấy lạnh, một con người nguy hiểm như vậy, đáng lẽ y chỉ nên đứng từ xa nhìn, không nên với tới, nhưng nói vẫn chỉ là nói mà thôi.

_

Vũ Văn Hàm nhíu chặt mày nhìn tấm bản đồ trên bàn, nghe Ân Thiên Hòa báo cáo tình hình chiến cuộc, bầu không khí trong phòng căng thẳng khiến người ta thở không thông, dù chỉ là một âm thanh nhỏ cũng phóng đại thành sấm sét.

Bên ngoài bỗng có tiếng người:

– Điện hạ, Ân tiểu tướng quân cầu kiến.

Vũ Văn Hàm ngẩng phắt đầu lên, giật mình nhìn Ân Thiên Hòa, lập tức lên tiếng:

– Mau mời vào!

– Mạt tướng tham kiến điện hạ! – Vũ Văn Anh vừa vào liền hành lễ, vì trong phòng còn mấy tướng sĩ khác, vẫn nên giả bộ thì hơn.

– Đứng dậy đi! – Vũ Văn Hàm lộ ra vẻ kinh hỉ khó giấu, quay sang nói với mọi người trong phòng. – Hôm nay đến đây thôi, các vị lui xuống đi.

– Hạ thần cáo lui!

– Tứ ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? – Ngoại trừ Ân Thiên Hòa, những người khác đều lui xuống, Vũ Văn Anh nóng lòng hỏi, Hách Liên Quyết chẳng chịu nói cho y, cho nên nguyên nhân vì sao dẫn tới chiến tranh y hoàn toàn không biết.

– Anh nhi, sao đệ lại quay lại! – Vũ Văn Hàm không trả lời y, nghiêm mặt khiển trách. Hách Liên Quyết bắt cóc Vũ Văn Anh đi còn để lại giấy nhắn, nếu là ngày thường, hắn chắc chắn sẽ đuổi theo, nhưng đang thời buổi loạn lạc, đưa Vũ Văn Anh trở về cũng đồng nghĩa với việc đưa y vào chảo lửa. Hách Liên Quyết hiểu rõ tình thế hiện thời lại còn để lại giấy nhắn nhằm chế giễu hắn, nghĩ đến đây Vũ Văn Hàm càng tức giận thêm.

– Lúc này đệ dĩ nhiên phải ở bên cạnh Tứ ca đồng tâm hiệp lực rồi. – Vũ Văn Anh nói, đôi môi tái nhợt mím chặt lại, vẻ mặt kiên định vô cùng.

– Đệ! Ai nha…… – Vũ Văn Hàm bất đắc dĩ thở dài.

– Đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? – Vũ Văn Anh quay sang hỏi Ân Thiên Hòa, Ân Thiên Hòa đã mấy lần nhắc y không nên xưng hô với hắn như vậy, nhưng một năm qua nói đã thành quen, giờ cũng khó mà bỏ được.

Ân Thiên Hòa nói:

– Bẩm Thập tam điện hạ, chuyện là vầy, lúc Thái tử đảo chính, Ngũ điện hạ đã mất tích, không rõ sống chết. Đến tận mấy tháng trước, Tấn Trạch bỗng nhiên lấy cớ giúp Tây Đoan tiêu diệt quân phản loạn mà gây chiến, chúng ta mới biết rằng Ngũ điện hạ đang ẩn thân ở Tấn Trạch. Đương kim Hoàng đế Tấn Trạch là ông ngoại của Ngũ điện hạ, vì thế mới giúp hắn.

Thảo nào! Thảo nào có người muốn ám sát y, Vũ Văn Anh nghĩ đến vụ Vân Thu, chắc hẳn lúc Diêu Tất Lăng nhận ra y đã để lộ cho người ngoài biết, người đó báo cho Vũ Văn Bỉnh, sau đó gã mới phái người đến ám sát y.

– Thế mới nói, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, ngay cả đạo lý này mà Tứ điện hạ cũng không rõ sao? – Một thanh âm trầm đục truyền đến, sau đó Hách Liên Quyết tiến vào.

Ân Thiên Hòa nhất thời kinh ngạc nhìn ra ngoài, Hách Liên Quyết cười nói:

– Ân tướng quân nghĩ rằng mấy tên thị vệ có thể ngăn bổn vương sao? – Thực ra, hắn âm thầm đi vào trong cho ai biết.

– Vũ Thân vương chẳng phải đã về Đông Ly rồi sao? – Vũ Văn Hàm cười nói.

– Tứ điện hạ không hoan nghênh ta trở lại sao? – Hách Liên Quyết không khách khí kiếm ghế ngồi xuống.

– Không phải vậy. – Vũ Văn Hàm lo lắng nhìn Vũ Văn Anh. Dường như cảm giác có người nhìn mình, Vũ Văn Anh ngẩng đầu lên liền chạm mắt với Vũ Văn Hàm, liền vội vàng nói:

– Tứ ca, Cửu vương gia đồng ý xuất binh tương trợ.

– Hả? – Vũ Văn Hàm có chút sửng sốt, không ngờ Hách Liên Quyết lại ra tay giúp đỡ, nếu thật vậy thì cục diện sẽ có sự xoay chuyển lớn. – Vậy thì ta không biết phải cảm ơn Cửu vương gia thế nào mới hết đây.

– Không sao, bổn vương chỉ hy vọng dân chúng Tây Đoan lại được sống trong hòa bình mà thôi. – Hách Liên Quyết không chút do dự nói, nói xong còn quay sang nhíu mày nhìn Vũ Văn Anh.

– Tứ ca, tình hình hiện nay thế nào rồi? – Vũ Văn Anh đánh lảng sang chuyện khác.

– Nếu thêm binh lính của Cửu vương gia nữa, vùng núi Bạch Long sẽ được an toàn, cửa quan Trương Chử cũng bảo vệ được, nhưng còn huyện Tư Dương thì…… rất khó nói. – Vũ Văn Hàm nhíu mày nói.

– Huyện Tư Dương? Chẳng phải nơi đó tiếp giáp với tỉnh Nam Cổ hay sao? – Vũ Văn Anh nói. – Tỉnh Nam Cổ là đất của Thất hoàng huynh, nếu có thể thuyết phục được Thất hoàng huynh thì……

– Nói thì dễ, nhưng với tính tình của Du Dương, chưa chắc có thể thuyết phục hắn được. – Vũ Văn Du Dương vừa tròn hai mươi liền rời kinh, ngoại trừ đại thọ của Tiên hoàng, cả năm đều trụ trong lãnh thổ của hắn làm Vương gia tiêu dao. Lúc xảy ra nội chiến, hắn cũng không giúp đỡ bên nào, chỉ ngồi giữa xem náo nhiệt. – Thế nhưng, chúng ta có thể mượn binh lực của Du Dương, chắc chắn Vũ Văn Bỉnh sẽ nghĩ đến việc này, nếu Vũ Văn Bỉnh thuyết phục được hắn, tình thế bên ta sẽ nguy hiểm. Vì vậy, ta đã phái người đến tỉnh Nam Cổ, giờ đang chờ tin về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.