CHƯƠNG 4 – THẲNG THẮN NÓI RA
Hài tử trong bụng Từ Thanh Sơn cuối cùng cũng không còn, cậu bi thương cực độ, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt. Cậu nghĩ tới việc không còn hài tử người kia vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho cậu mà nội tâm đau đớn. Ngươi kia vốn không cho cậu về nhà, là cậu ngàn cầu vạn cầu mới khiến hắn cho phép mình về thăm người thân một ngày. Tính cách người kia lạnh lùng đến cực điểm, chỉ từ khi cậu có thai mới thoáng biểu lộ chút ôn nhu, hiện tại vì cậu vô ý làm sảy thai, cậu không biết nên giải thích với người kia như thế nào, người kia sẽ không tha cho cậu. Cậu mất rất nhiều thời gian mới theo đuổi được người kia, sao có thể chịu nổi mất mát này! Cậu không dám đối mặt với sự thật, kéo dài một phút là có thể hạnh phúc một phút, cả ngày trốn trong phòng khóc. Cậu vừa nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng đầy hận ý của người kia liền cảm thấy tuyệt vọng, hơn nữa so với trừng phạt, cậu càng sợ rằng từ nay về sau người kia sẽ không cần cậu nữa, hai người sau này không thể gặp mặt nữa. Nếu thời gian có thể lùi lại, cậu tuyệt sẽ không lại gần phụ thân đang tức giận, tuyệt sẽ không về nhà tham gia thọ yến để gặp phải trận chiến này! Thế nhưng thế gian này làm sao tìm được thuốc hối hận, cậu tuy hối hận vô cùng, cũng vô pháp thay đổi sự thực, chỉ có thể âm thầm rơi lệ, không ngừng cầu nguyện.
So với Từ Thanh Sơn đang cực kỳ bi thương, tình trạng Từ Lăng Sơn tốt hơn nhiều. Ngày đó Từ Lăng Sơn sinh ra một nam hải tử nho nhỏ giống như chú mèo con, hài từ sinh ra đã bị Từ lão gia ôm đi, hắn không có cơ hội nhìn một cái. Phụ tử bị ép phải chia lìa, Từ Lăng Sương dù không yếu ớt như Tam đệ, nhưng cũng mặt mày ủ dột. Mạng nhỏ của hài tử hắn ngược lại không quá lo lắng, hổ dữ không ăn thịt con, Từ lão gia hẳn sẽ không ra tay với tôn tử của mình. Chi là dựa vào sự hiểu biết của hắn về phụ thân, Từ lão gia tuyệt sẽ không đơn giản buông tha cho phụ thân còn lại của hài tử. Đây chính là điều hiện tại hắn lo lắng nhất, nhóc ngố Tiểu Tinh nếu nghe được việc hắn gặp chuyện không may, nhất định sẽ bất chất tất cả chui đầu vào lưới. Từ Lăng Sương lúc trước đã quyến rũ Tiểu Tinh ôm mình, là vì đã thương yêu cậu sâu đậm, không thể mất đi. Khi hắn biết mình có thai, không biết đã cao hứng biết bao nhiêu, bởi vì hắn rốt cuộc có lý do trói buộc Tiểu Tinh, không cần phải sợ hãi mất đi cậu. Thiếu niên kia tất cả đều là của hắn, hắn không hy vọng Tiểu Tinh có một chút thương tổn nào.
Lúc Tiểu Tinh mười tuổi phải bán mình chôn cha thì trùng hợp gặp phải Từ Lăng Sương, từ nay về sau vận mệnh cả đời thay đổi. Lúc mới gặp gỡ Từ Lăng Sương bị bộ dạng đáng yêu hai mắt đẫm lệ của cậu thu hút, liền mua cậu về bên người. Tiểu Tinh càng ngày càng lớn, tình cảm Từ Lăng Sương đối với cậu càng ngày càng tăng, cuối cùng không tự kiềm chế được. Tiểu Tinh nhu thuần đáng yên rất được người khác yêu mến, hắn sợ sau này lớn lên Tiểu Tinh bị người đoạt mất, vì thế tiên hạ thủ vi cường, cho cậu uống rượu có xuân dược. Một đêm xuân tình của hai người thành chuyện tốt với hắn, Tiểu Tinh chủ động chịu trách nhiệm với hắn, làm hắn tâm hoa nộ phóng. Nhưng tâm tính thiếu niên bất định, một lần hoan ái sao có thể trói buộc cậu cả đời? Cho nên khi hắn biết mình có thai chẳng những không lo lắng, ngược lại cảm thấy hạnh phúc. Có hài tử bọn họ chính là người một nhà, không chỉ là mối quan hệ thể xác đơn thuần. Dù chỉ là vì hài tử, Tiểu Tinh cũng sẽ không rời hắn đi.
Từ lão gia nếu muốn giết Tiểu Tinh, Từ Lăng Sương dù phải liều mạng cũng không cho. Hắn hiện tại chỉ mong Tiểu Tinh không chui đầu vô lưới của phụ thân.
Sự thực chứng mính, lo lắng của Từ Lăng Sương là có lý do, sau khi Tiểu Tinh nghe nói hắn gặp chuyện liền chạy tới tự thú. Cậu là sai vặt của Nhị thiếu gia, mắt thấy thiếu gia mấy ngày không trở lại, tùy tiện nghe người ta nói cũng có thể đoán được phần nào, Sau khi biết chuyện lòng cậu như có lửa đốt, chẳng quan tâm an nguy của mình mà trực tiếp chạy tới cầu kiến lão gia.
Từ lão gia chăm chú đánh giá thiếu niên đang quỳ trước mặt. Tiểu Tinh ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, mắt khóc đến hồng hồng, có cảm giác của một chút thỏ con yếu ớt đáng yêu. Bộ dạng cậu hồn nhiên vô tội làm Từ lão gia cảm thấy vốn là con mình lừa gạt một tiểu hài tử, không cách nào nhẫn tâm ra tay. Đang do dự, Từ Lăng Sương lại chạy tới, làm y càng khó có thể xuống tay.
Sau khi Tiểu Tinh tự thú, Từ Lăng Sương nhanh chóng nhận được thông báo, không thể ý thân thể sau khi sính ản còn yếu ớt của mình hỏa tốc chạy tới cứu người.
“Không phải lỗi của hắn, tất cả đều là do ta bắt buộc, cha muốn phạt liền phạt ta đi!”
Từ Lăng Sương đem chuyện của hai người kể lại một lần, liều mạng cầu xin phụ thân bỏ qua cho Tiểu Tinh. Tiểu Tinh cũng cầu lão gia không cần làm khó Nhị thiếu gia. Hai người cùng quỳ cầu tình thay đối phương, Từ lão nghe nửa ngày, cảm thấy mình thành người xấu cầu gậy đánh uyên ương, bất đắc dĩ thở dài. Y cuối cùng cũng không thể nhẫn tâm tránh phạt thiếu niên nhìn qua đã thấy vô tội này, con y bỏ thuốc người khác y còn có gì để nói.
Nghĩ nghĩ, dù sao bản thân từ đầu cũng chỉ là muốn ôm cháu nội, hiện tại cháu nội cũng đã ôm rồi, cũng không cần quản chuyện loạn thất bát tao này làm gi.