CHƯƠNG 5 – TOÀN QUÂN BỊ DIỆT
Chuyện Nhị thiếu gia vừa được giải quyết, chưa qua mấy ngày, lại có một nam tử áo đen tới chơi. Người này không nói một lời, không để ý bị ngăn cản mà trực tiếp xông vào Từ phủ, làm người từ trên xuống dưới của Từ phủ kinh động.
Người Từ gia nghe nói có người xâm nhập, đều đi ra xem xét. Từ Thanh Sơn vốn ở trong phòng vì việc đẻ non mà thương tâm, giờ nghe thấy có một người áo đen xông vào Từ phủ, liền điên cuồng chạy ra. Cậu vừa chạy ra, mắt thấy người lại ấp úng không dám bước lên.
Hắc y nhân vừa thấy Từ Thanh Sơn mắt liền lạnh, trức tiếp tiến lên tát vào mặt cậu một cái. Thân thể Từ Thanh Sơn sau khi đẻ non suy yếu, làm sao chịu nổi sự đối đãi bạo lực của hắn, nhất thời ngã xuống đất, một bên mắt sưng lên.
Mọi người trong Từ gia thấy thế giận dữ không thôi, đang muốn tiến đến nâng Từ Thanh Sơn dậy rồi mạnh mẽ lên án Hắc y nhân, đã thấy Từ Thanh Sơn không ngại đau đớn ôm chân nam nhân, cầu khẩn nói: “Chủ nhân, ngài đừng giận ta!”
Mọi người lập tức bị hành động của cậu làm sợ ngây người, sợ tới mức không nói ra lời. Từ lão gia thấy cậu cam chịu thấp hèn như thế tức giận vô cùng, mắng chửi nhi tử không biết thẹn. Từ Thanh Sơn bị y mắng mà nội tâm chua xót, bất tri bất giác lệ rơi đầy mặt, nhưng vẫn không chịu buông chân nam tử ra. Yêu đã thành si, dù bị mắng chửi thấp hèn cũng không thể rời xa.
Hắc y nhân thấy cậu rơi lệ, nội tâm phiền muộn, kéo cậu kẹp dưới tay vội chạy đi. Từ gia thấy hắn mang người đi, cũng không biết có nên đuổi theo hay không, đồng loạt nhìn về phía phụ thân xin ý kiến. Từ lão gia bị chuyện này làm cho đau đầu, đối với Tam tử vừa tức vừa thương, giận cậu cam chịu thấp hàn, thương cậu bị người bắt nạt. Y như thế nào cũng không hiểu mình mạnh mẽ thế này, sao lại sinh ra đứa con cam chịu thấp hèn đến phát bực! Càng nghĩ càng làm y thấy tức
Lúc Từ lão gia buồn bực đột nhiên nhớ tới đối đãi ôn nhu của người nọ lúc trước, lúc ấy chỉ cảm thấy bị đối xử như nữ nhân mà khuất nhục, hôm nay thấy cách hai người trước mặt đối xử với nhau, mới giật mình nhân ra người nọ đối y thật tốt. Nhất thời cảm thấy xúc động, lại liên hệ với chuyện của Trưởng tử Nhị tử cùng Tam tử, ngồi bên bàn cơm uống rượu giải sầu.
Lúc này đã là giữa trưa, Hắc y nhân xông vào lúc người Từ gia đang dùng cơm trưa, hiện tại Hắc y nhân đã đi, mọi người tự nhiên lại trở về bàn cơm. Từ lão gia uống liền hai chén, mới nhớ tơi hôm nay bên bàn cơm thiếu người. Hắc y nhân xông vào Từ phủ gây kinh động lớn như vậy, lại không thấy tiểu Ngũ đi ra ngó ngang. Từ lão gia nghi hoặc, vừa định kêu người đi xem chuyện gì xảy ra, liền thấy Từ Phượng Vũ khoan thai đi đến. Lúc đi còn ngáp lớn, bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ.
“Ngủ đến giờ mới dậy, còn thể thống gì!”
Từ lão gia tâm tình khó chịu, bắt được lỗi sai nho nhỏ của nhi tử liền lải nhải không ngừng. Từ Phượng Vũ nghe thấy phiền, mấy ngày nay cậu đều cảm thấy buồn ngủ, trước kia mỗi ngày nghe thấy tiếng gà gáy liền múa luyện kiếm pháp, hiện tại đêm thường mất ngủ, người rất lười nhác, sáng sớm thường không dậy nổi, ngày ngày bỏ mất thời gian luyện kiếm. Còn tiếp tục như vậy không được, võ công đều hoang phí.
Chuyện Hắc y nhân vừa xảy ra, tâm tính mọi người đều không tốt, yên tĩnh ăn cơm không muốn làm phụ thân thêm tức giận. Ai ngờ đang ăn cơm trưa ngoan lành, Từ Phượng Vũ đột nhiên nôn khan, che miệng thần tốc phi ra cửa.
“Nó sẽ không phải…”
Phụ tử Từ gia thấy phản ứng trước mặt của cậu, nội tâm dao động, đều nghĩ đến chuyện không tốt kia. Mấy ngày nay thường thấy nam nhân mang thay, mọi người ở đây cũng đã có loại kinh nghiệm này, phản ứng hiện tại của Từ Phượng Vũ làm sao lại không khiến bọn họ nghĩ đến chuyện nôn nghén?
Từ lão gia bị kinh nghiệm mấy ngày nay dọa chết lặng, bình tĩnh lại liền lập tức cho người mời đại phu tới chẩn bệnh cho Từ Phượng Vũ. Tục ngũ nói hảo bất linh hoại linh(điều tốt không linh, điều xấu lại linh), thật đúng với những gì y đã đoán, Từ Phượng Vũ đã có thai ba tháng. Từ Phượng Vũ sau khi tin liền cả kinh, có điểm bất an cũng có điểm vui mùng, còn có chút sợ hãi với việc sinh hài tử. Khác với ngũ vị tạp trần(cảm xúc rối ren) của cậu, lòng Từ lão gia chỉ có trăm phần buồn bực. Nhi tử liên tiếp rơi vào tay giặc, y ngay sức để tức giận cũng không có. Cuối cùng y cầm tay Từ Hàn Tự, thở dài: “May là Tự Nhi không như vậy, bằng không ta sao có thể sống nổi nha!”
Tứ thiếu gia nghe vậy liền chột dạ. Kỳ thật từ năm năm trước, cậu đã sanh một nam hài. Lúc này cậu nào dám nói thực với phụ thân, sợ phụ thân luẩn quẩn trong lòng, liền đem lời đến cửa miệng nuốt lại. Nhưng chuyện này cuối cùng cũng không giữ được. Dù sao cũng đã sinh một hài tử, làm thế nào mà có vận khí tốt để vĩnh viễn che đậy.
Ngày hôm sau đột nhiên có hạ nhân Ngôn gia tới tìm Từ Hàn Tự, nói tiểu thiếu gia mắc bệnh đậu mùa. Từ Hàn Tự nghe vậy hoảng hốt, cái gì cũng mặc kệ, vội vàng muốn sang Ngôn gia vấn an. Từ lão gia thấy cậu kinh hoảng như vậy, tựa như bị bệnh chính là hài tử của mình, lập tức nghi ngờ, ép hỏi cậu.
Từ Hàn Tự thấy chuyện cuối cùng cũng không giấu được, hơn nữa cậu cũng không giấu diếm phụ thân, liền quỳ xuống khẩn cầu: “Cha đã thành toàn cho Nhị ca, vậy xin người hãy tha thứ cho nhi tử!”
Từ lão gia đã có chuẩn bị sắn, nên không quá kinh ngạc. Mấy ngày nay đã nhận quá nhiều kích động, năng lực chấp nhận của y cũng tăng lên. Y thở dài một hơi, ánh mắt không khống chế được nhìn vào bụng Từ Hàn Tự: “Chẳng lẽ ngươi cũng…”
“Vâng, nhi tử năm năm trước cũng đã sinh hạ một nam hài…”
Từ lão gia kinh ngạc hỏi: “Đối phương là ai?”
Từ Hàn Tự còn chưa kịp trả lời, trong đầu y liền lóe lên, nghĩ đến người vừa tới báo tin, y trong lúc đó đột nhiên hiểu rỡ.
“Là tiểu tử Ngôn gia?”
“Vâng… Phụ thân anh minh.”
Ngôn gia và Từ gia là thế giao(bạn bè), Đại thiếu gia Ngôn gia cùng Từ Hàn Tự cùng tuổi, hai người chơi thân từ nhỏ, cảm tình cũng vô cùng tốt. Sau khi Từ Hàn Tự tròn mười lăm tuổi, hai người liền tự định chung thân, kết bạn đồng hành cùng bước chân vào giang hồ. Nhoáng một cái đã bảy năm, trưởng bối nah nhà lại đều không phát hiện ra sự thật bên trong, ngay việc hai người sớm đã sinh một tiểu oa nhi cũng không biết, thật khiến y thấy xấu hổ.
Từ lão gia cảm thấy hổ thẹn, thông qua chuyện mấy ngày nay, y mới phát hiện mình cho tới giờ đều không quan tâm đến mấy nhi tử. Ngay cả việc bọn họ yêu, thậm chí châu thai ám kết cũng không biết được, quả là quá mức thất trách. Nếu như lần này không gọi mấy người về, sợ là bọn họ cũng sẽ giấu diếm mọi chuyện như Tự nhi, đợi sau khi sinh hạ tiểu oa nhi mới trở về gặp y, từ đầu đến cuối đều che giấu y.
Từ gia toàn quân bị diệt, Từ lão gia đã vô lực sinh khí, y khoát khoát tay mặc kệ nói: “Đi đi, ngay cả hài tử cũng đã sinh thì ta còn có thể nói gì nữa….”
Từ Hàn Tự nhận được sự chấp thuận của phụ thân, vui mừng khôn xiết, nước mắt lấp tức rơi xuống. Mấy năm nay cậu đều một mực giấu diếm chuyện sinh ra hài tử, chỉ sợ phụ thân sẽ ép bọn họ phải chia lìa. Nhưng ai ngờ phụ thân lại đồng ý, cho nên hiện tại chỉ nghe câu nói bất đắt dĩ kia cũng kích động rơi lệ.
Cảm động thì cảm động, phụ thân bị kích động vẫn không quan trọng bằng nhi tử mắc bệnh. Từ Hàn Tự nhở đến bệnh tình của nhi tử, xế chiều hôm đó liền vội vàng xuất phát.