Người mở cửa là cô hai.
Nhìn thấy Trần Nhược Vũ dẫn theo một người đàn ông trẻ tuổi về nhà cô hai không khỏi sửng sốt.
Trần Nhược Vũ dẫn Mạnh Cổ vào trong phòng khách, tiếng nói chuyện dừng phắt lại, mọi người đều ngây ngẩn cả người. Người thật vô cùng sống động.
Tên gián điệp là cậu em trai của Trần Nhược Vũ nghe ngóng thấy động tĩnh yên ắng trong phòng khách liền thò đều ra, vừa thấy tình cảnh này, chạy nhanh như chú mèo nhỏ vọt ra xem náo nhiệt.
“ Đây là bạn trai của con, tên là Mạnh Cổ.” Trần Nhược Vũ hơi căng thẳng nhưng vẫn giới thiệu đầy đủ.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hai người, không lên tiếng trả lời. Mẹ Trần há hốc cả mồm, kinh ngạc đến mức có thể nhét nguyên cả quả trứng vịt vào trong miệng. Trong lòng bà còn đang hối hận vì đã ra tay đánh con gái, nhưng vì con gái không nghe lời, luôn tìm lí do để đối phó với cha mẹ. Bà sốt ruột thay cho con gái, muốn tìm cho con mình một đối tượng tốt, thế nhưng không nghĩ tới, con gái đi ra nhà một lúc đã dẫn được bạn trai về đến nhà.
Không gấp đến mức dạo quanh một vòng trên đường rồi nhặt bừa ai về đấy chứ?
Trước hết, người có phản ứng là bà ngoại của Trần Nhược Vũ. Bà chống gậy đi tới, nhìn Mạnh Cổ, sau đó nói: “ Là bạn trai bác sĩ của Tiểu Vũ đã nói sao? Rất đẹp trai, rất đẹp trai.”
Trần Nhược Vũ chạm vào tay của Mạnh Cổ: “ Đây là bà ngoại của em.”
“ Cháu chào bà ngoại.” Mạnh Cổ phản ứng rất nhanh, niềm nở chào bà.
“ Cháu ngoan.” Bà ngoại rất vui mừng, quay đầu nói với mọi người: “ Nhìn xem, các con đều hồ đồ hết cả rồi, ta mới không hồ đồ, ta nhớ không lầm mà, Tiểu Vũ có bạn trai là bác sĩ.”
Trần Nhược Vũ cảm động suýt chút nữa thì lệ chan đầy mặt, vẫn là bà ngoại tốt nhất, cô chỉ nói có một lần mà bà đã tin cô có bạn trai là bác sĩ.
Lúc này, mọi người mới có phản ứng trở lại. Cha Trần tìm chỗ ngồi cho Mạnh Cổ, những người đang đánh mạt chược cũng dừng tay, nhìn thẳng tới một chỗ, tivi cũng không xem nữa, tiếng tivi cũng được vặn nhỏ đi, tiếng cắn hạt dưa cũng không còn, ở trước mặt trai đẹp cần phải có hình tượng, để lát sau có thăm dò thì còn có khí thế.
Tóm lại, là cả một đống bùng nhùng.
Sau đó, người bị cô cả dẫn tới là Lý Siêu cũng tìm được cơ hội thoát thân, đứng dậy xin phép ra về trước. Trần Nhược Vũ nhìn thấy ánh mắt của anh ta như vừa trút được gánh nặng, nhanh chóng muốn được giải phóng, trong lòng đối với anh ta cũng có chút đồng tình.
Mạnh Cổ nhìn thấy sắc mặt của cô nhìn theo Lý Siêu ra về, anh nói: “ Em giới thiệu đi.”
“ Đây là cha em, đây là mẹ em.”
“ Cha, mẹ.” Giọng nói của Mạnh Cổ không hề tỏ ra khách sáo, không hề gọi là “ Bác trai, bác gái.”
Cha và mẹ cô còn chưa tiêu hóa được hiện thực rằng con gái của mình mang về một người bạn trai đẹp trai đến vậy, nhưng lại nhanh chóng được sự thân thiết của Mạnh Cổ trấn an.
Hai người họ có thể la toáng lên không?
Kế tiếp là anh chị em họ, cô dì chú bác giới thiệu lần lượt. Biểu hiện của Mạnh Cổ hết sức tự nhiên, mặc kệ là nhớ hay không nhớ, cứ gọi theo Trần Nhược Vũ là được rồi.
Giới thiệu đã xong, mọi người nhất thời chưa biết nên nói gì. Dù sao lúc trước náo loạn một phen, vì chuyện xem mắt mà mẹ đánh con gái, kết quả lúc ra ngoài con gái mang về một người bạn trai không chê vào đâu được, đây giống như ‘tặng’ lại cho mẹ cô một bàn tay vô hình lên má, tuy rằng trên mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng mọi người cảm thấy có chút xấu hổ.
Không cần phải phân trần cũng đủ biết cô cả mất mặt đến thế nào, lôi kéo người khác tới đây để xem mắt bây giờ thì ... sượng hết cả mặt.
Dưới tình huống như này, vẫn là nên để cha Trần chọn đề tài: “ À.” Nhất thời mở miệng không biết nên gọi cậu trai trẻ này như nào.
“ Con tên là Mạnh Cổ.”
“ À, Mạnh Cổ sao. Là người thành phố A?.
”
“ Dạ vâng.”
“ Làm nghề gì vậy?.”
“ Con là bác sĩ.”
Mọi người đều đồng loạt liếc mắt nhìn theo cha Trần, không phải mọi người đã biết hết rồi sao.
Cha Trần ho hai tiếng, mới dạo đầu thôi mà, thăm dò vấn đề đều như vậy, cần phải có trình tự, gấp cái gì.
“ Vậy, một tháng ...”
Lời còn chưa dứt đã bị con gái lườm một cái, cha Trần đột nhiên nhớ tới lúc trước con gái đã mắng người già lúc nào cũng chỉ soi mói vào mấy chuyện tế nhị, tuy rằng cha Trần luôn muốn hỏi câu hỏi xưa cũ: “ Nghề nghiệp – thu nhập - tên tuổi ‘ ba câu hỏi này nhưng với tình huống đặc thù như hiện nay, ông cần phải biết tùy cơ ứng biến.
“ Một tháng đi làm mấy ngày vậy?.”
Người trong nhà cố nhịn lại, không dám cười thành tiếng, cha Trần vờ như không nghe thấy.
“ Bình thường thì một tuần cũng phải đi làm chính hai đến ba ngày, nhưng thường xuyên tăng ca, bởi vậy chúng con thường đổi ca cho nhau.” Biểu hiện của Mạnh Cổ rất tự nhiên, rất lễ phép. Trần Nhược Vũ tạm thời có thể yên tâm được.
“ Cậu làm ở khoa nào?.” Cha Trần rốt cuộc cũng tìm được đề tài mới, vô cùng hứng chí.
“ Dạ, ngoại khoa.”
Hỏi làm ở khoa gì quá nhiên rất ổn, cha Trần hài lòng với câu hỏi của mình, sau đó tìm được chủ đề để giao lưu tiếp: “ Đến đây từ khi nào vậy? Tiểu Vũ đúng là, sao không đưa cậu tới nhà sớm ra mắt.”
“ Hôm qua con mới tới.” Mạnh Cổ trả lời khách khí, lời còn chưa nói hết, chú của cô đã lên tiếng: “ Khó trách, hôm qua Tiểu Vũ không về nhà.”
Lời này dường như có ý trêu chọc, người nói vô tâm người nghe có ý, mẹ Trần nghe thấy liền cảm thấy không được thoái mái, ý nói con gái nhà bà không biết kìm chế sao?
Chú cô mở đầu sau đó cô cả cũng nhập cuộc, nói thêm: “ Đang là năm mới, sao lại đến hai tay không?.”
Bầu không khí xấu hổ bắt đầu lan tỏa, cha Trần định lên tiếng chữa cháy thì Mạnh Cổ liền lên tiếng: “ Là cháu lo lắng không chú đáo, vốn là muốn đến thành phố C cùng Nhược Vũ nghĩ xem nên mua quà gì cho cha mẹ nhưng cháu lại nghe cô ấy nói hôm nay đã khiến người trong nhà không được vui. Nhược Vũ nhà cháu không được thông minh cho lắm, không biết lấy lòng người khác, nên lời nói ra cũng không ai tin, cho nên cháu cùng cô ấy về nhà ra mắt, cùng cha mẹ nói lời xin lỗi, lúc nào trở về cháu sẽ dạy dỗ lại cô ấy, cháu rất xin lỗi.”
Lời này vừa nói xong, tất cả đều rơi vào trạng thái trầm mặc.
Trong bông có kim.
Có lầm không vậy, Trần Nhược Vũ rốt cuộc là của nhà ai? Nói như thế dường như anh mới là người lớn, còn những người khác là người ngoài.
Thế nhưng, người ta nói lại rất khách khí, lại không lộ ra điểm yếu nào, mọi người giống như bị dội gáo nước lạnh, không biết nên nói gì.
Cha và mẹ cô hình như quá sức nhẫn nhịn, cảm thấy tên nhóc này như đang khởi binh hỏi tội vậy.
Con gái của mình, muốn đánh muốn mắng là chuyện của gia đình, cậu ta nói như vậy quả đúng là không biết lễ phép. Nhưng bộ dạng đẹp trai như vậy, nghề nghiệp lại tốt, vừa nhìn cũng biết là người có điều kiện, ăn nói còn khéo miệng, vừa nghe thôi cũng biết là chức vụ không phải tầm thường, con gái tìm được một người như vậy, quả là đã khiến cha mẹ nở mặt nở mày.
Buổi ra mắt cha mẹ lần này quả đúng là sự giằng xé về nội tâm, cha mẹ Trần hai người liếc mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nên dùng thái độ gì để đáp lại.
Nhưng mà mẹ Trần vẫn phải bảo vệ con gái của mình, hơn nữa họ hàng đang ở đây, cũng cần phải giữ thể diện. Cho nên, lời nói của cô cả và chú bà coi như không nghe thấy, chỉ tiếp đón Mạnh Cổ, uống trà và ăn hoa quả.
Mạnh Cổ nhận đồ, sau đó mời lại mọi người: “ Nước cam quả thực rất ngọt, mọi người đừng khách sáo, ăn thử đi ạ.”
Mẹ Trần nghẹn họng, đảo chính từ khách sang chủ nhà, có cần phải mạnh mẽ đến vậy không.
Mẹ Trần đành phải ngậm ngùi đón tiếp nồng hậu, Mạnh Cổ nói chuyện rất linh hoạt vì thế không khí trong nhà cũng giảm bớt được vài độ nóng. Tất cả đều vây quanh Mạnh Cổ, hỏi cha mẹ anh làm nghề gì, có nhà có xe không, rồi hỏi anh quen biết Trần Nhược Vũ như thế nào, anh có dự tính gì với Trần Nhược Vũ không.
Mẹ của Mạnh Cổ cũng là người trong ngành Y, sau khi kết hôn với cha anh thì không làm bác sĩ nữa, trở thành bà quản gia, cha cô thì là viện phó của bệnh viện. Mẹ Trần cảm thấy như mình trẻ lại được mười tuổi, thắt lưng dựng thẳng cả lên, trên mặt như phủ ánh hào quang chói lọi. Bà liếc nhìn con gái, giống như đang trách mắng sao không đưa anh về ra mắt từ sớm.
Trần Nhược Vũ nhếch miệng không nói chuyện, biết mẹ đã sớm quên chuyện cô đã nói qua điện thoại rồi, đã nói rồi nhưng mẹ đâu có tin.
Mạnh Cổ nói là có xe có nhà, nhà là cha mẹ tặng khi anh vào bệnh viện của cha anh làm, còn xe là anh tự mua.
Em trai Trần Nhược Vũ ở bên cạnh xen miệng vào: “ Cha anh là phó viện trưởng, anh làm bác sĩ có cần phải lao lực thế không?.”
Mọi người trong phòng đều dùng ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng về phía em trai của cô, đây là trọng điểm sao? Quan trọng quà tặng là căn nhà, được chưa?
Tóm lại mỗi lần Mạnh Cổ trả lời mẹ Trần giống như dựng thẳng cả người lên vậy, trong lòng rất đỗi vui sướng con gái nhà mình nào có thua ai? Trước mắt nếu không vì giữ thể diện thì bà đã phát tiết hết ra ngoài rồi.
“ Tiểu Mạnh năm nay bao tuổi rồi?.” Đây là chú cô hỏi.
“ Cháu sắp sang tuổi 31.” Mạnh Cổ mỉm cười, nhưng trong lòng không được thoải mái. Anh so với Trần Nhược Vũ nhà anh đâu có già hơn là bao đâu.
“ Không còn nhỏ nữa rồi, sao không tính đến chuyện kết hôn?.” Cô hai hỏi.
Mẹ Trần trong lòng có chút bực mình, sao cứ nhắm vào điểm yếu của người khác mãi thế.
“ Đó là vì chưa gặp được Trần Nhược Vũ.” Mạnh Cổ tiếp tục mỉm cười. Đúng là không biết xấu hổ.
Với câu trả lời này, vài người có tuổi trong nhà cũng phải đỏ cả mặt lên, quả nhiên là người trẻ tuổi, ăn nói quá sắc bén. Mọi người đều nhìn về phía Trần Nhược Vũ, gương mặt cô lúc này cũng đỏ không kém, rất muốn đánh cho Mạnh Cổ vài cái.
Mọi người ngượng ngùng xong xuôi, tiếp tục đặt câu hỏi: “ Cha mẹ cháu đã gặp Tiểu Vũ chưa?.”
Mẹ Trần cảm thấy cô cả đang tự tìm tới rắc rối, giọng nói chua hơn cả giấm. Con gái bà vừa xnh đẹp đáng yêu, gặp cha mẹ người khác có gì mà phải sợ!
“ Gặp qua rồi ạ.” Mạnh Cổ cười cười, gật đầu, nhìn thoáng qua Trần Nhược Vũ.
Trần Nhược Vũ hiểu được ý của cô anh, cô nhỏ giọng nhắc nhở: “ Là cô cả.”
Cô cả tiếp tục truy hỏi: “ Cha mẹ cháu đối với Tiểu Vũ có hài lòng không?.”
Mẹ Trần không thể nhịn được nữa định lên tiếng thì Mạnh Cổ lại lên tiếng: “ Như cô thấy đó, cha mẹ cháu có mắt nhìn người như vậy, đều giống hệt cháu.”
Lời này quả nhiên có trình độ về ăn nói, làm cho người nghe rất thoải mái. Mẹ Trần vô cùng hài lòng.
“ Cũng không biết con đã khiến cha mẹ thuận mắt chưa.” Mạnh Cổ nhân thời cơ, nhìn về phía cha mẹ Trần Nhược Vũ hỏi.
Trần Nhược Vũ không nhịn được nổi nữa, véo trộm anh một cái, sau đột nhiên lại dùng chiêu này hỏi cha mẹ cô chứ.
Những lúc như này, ngay cả trong lòng đang rối tinh rối mù lên, còn tâm trí đâu để mà trả lời, hơn nữa không thể làm cho họ hàng thân thích chế giễu được, mẹ Trần theo bản năng trả lời: “ Mẹ và cha Tiểu Vũ không có ý kiến gì, hai đứa có tình cảm với nhau, vui vẻ là được rồi.”
Mạnh Cổ cười rõ tươi: “ Cảm ơn cha mẹ, con và Trần Nhược Vũ đã tính xong hết rồi ạ. Sau khi ra mắt cha mẹ, con sẽ đưa cô ấy về nhà mình để bàn bạc chuyện đám cưới.”
“ Hì hì.” Mẹ Trần không nghĩ nhiều, gật vội đầu.
Trần Nhược Vũ mặt mày đen sì, chuyện này không quyết định nhanh đến vậy chứ? Vẻ mặt xụ xuống của mẹ cô đâu? Một đống vấn đề của cha cô đâu? Kiểu soi mói điển hình của dòng họ Trần đâu hết rồi?
“ Chỉ tiếc là người ở thành phố khác.” Giọng cô cả chua lòm.
Mẹ Trần rất muốn lật bàn, ý nói con gái ngoan của bà phải sống xa nhà? Phải tới nơi khác ở?
“ Đúng vậy, cháu ở thành phố khác, thật ngại quá. Nhưng mà thành phố A không hề thua kém thành phố C, cháu sẽ không khiến Nhược Vũ phải vất vả, cảm ơn cô cả đã quan tâm.” Mạnh Cổ tiếp tục giương kiếm chiến đấu, trả lời rất rành rọt.
Lời nói sắc bén vô cùng, cái gì mà thành phố A không hề thua kém thành phố C, rõ ràng là tốt hơn tỉ lần! Mẹ Trần lòng dạ như được vuốt ve, rất sung sướng.
Trần Nhược Vũ rốt cuộc đã nhìn thấu thế cục, nhiều người không phải chuyện xấu, ăn nói xỏ xiên cũng không phải chuyện xấu, nó chỉ khiến ác bá tiên sinh nhà cô càng tăng thêm phần sáng chói. Nhìn sắc mặt của mẹ cô, nở hoa tưng bừng, hạnh diện vô cùng.
Quá gian xảo, rất gian xảo!
Cô liếc mắt với Mạnh Cổ một cái, anh đáp cô bằng nụ cười mỉm.
Trong một ngày, tâm tình của mẹ Trần giống như ngồi xe vượt qua từng ngọn núi, phập phồng rồi hưng phấn như lên tận mây xanh.
Đầu tiên, là bị con gái chọc tức cho đến xanh mặt, sau đó con gái lại dẫn Mạnh Cổ về hù dọa bà. Tiếp đến, họ hàng xung quanh bâu vào xỏ xiên nhưng vô tác dụng, rồi bà lại được Mạnh Cổ dỗ cho vui hiện ra cả trên mặt.
Đến lúc ăn cơm, cả một đại gia đình đều lên tiếng, đương nhiên họ hàng đòi ra ngoài nhà hàng ăn uống, điều này khiến cho mẹ Trần đau lòng. Nhưng Mạnh Cổ lại nói, anh sẽ đãi khách, khiến cho bà không thể đắc ý được nữa, con rể tương lai hào phóng như vậy sẽ rất dễ xảy ra nhiều chuyện.
Đặt mông xuống ghế, họ hàng đều gọi món đắt tiền, mẹ Trần sợ đến run cả họng, sợ Mạnh Cổ mất hứng, kết quả anh chỉ tủm tỉm cười tỏ ra rất thoải mái, không hề để ý, tâm trạng của bà như trút được tảng đá to.
Trong lúc ăn cơm, Trần Nhược Vũ gắp con tôm lớn vào trong bát mình, bị Mạnh Cổ trừng mắt cho một cái, sau đó cô vội vàng gắp tôm vào trong bát cho anh, hành động này bị chú nhìn thấy, lôi ra chọc ngoáy.
Sắc mặt mẹ Trần trầm xuống, cảm thấy con gái mình bị coi thường rất mất mặt. Thế nhưng, Mạnh Cổ lột vỏ tôm sạch sẽ sau đó đặt vào trong bát cho cô. Anh nói, tay chân cô vụng về, có lần lột tôm không cẩn thận đứt tay, nhìn thấy máu cô khóc thành sông luôn. Từ đó về sau, hai người đã giao kèo rồi, không cho cô động tay vào công việc lột tôm.
Nhịp tim của mẹ Trần rốt cục cũng ổn định lại được, cảm thấy người trẻ tuổi bây giờ thật có lắm kiểu hành động rất buồn nôn, chẳng qua là không nói thẳng ra mà thôi. Con gái của bà cũng thật là, có việc lột tôm thôi mà cũng vụng về đến sao? Nhưng mà bà cũng nhìn thấy con gái mình đang gặm cua có thể sẽ chảy máu. Nhưng nghĩ vậy thôi, nhìn thấy con gái gắp càng cua vào trong bát Mạnh Cổ, sau đó anh lại bóc vỏ cho cô, rồi đặt lại vào bát của Trần Nhược Vũ.
Mẹ Trần lại muốn nôn một trận nữa, nhưng có buồn nôn thì cũng rất mát lòng.
Cuối cùng, tới lúc tính tiền. Tâm trạng mẹ Trần lại thấp thỏm không yên. Đầu tiên, nhân viên đưa hóa đơn và dãy số dài dằng dặc ra khiến cho mẹ Trần hoảng sợ, liếc vội Mạnh Cổ một cái. Gương mặt anh chẳng có biểu hiện bất thường nào cả, cũng coi như là Trần Nhược Vũ mời thôi mà. Trần Nhược Vũ cũng chẳng có biểu hiện khác thường nào hết.
Cô cả lập tức lên tiếng: “ Định để cho nhà gái trả tiền sao?.”
Mẹ Trần định lên tiếng nói giúp, nhưng Mạnh Cổ đã lên tiếng: “ Ở nhà cháu, Trần Nhược Vũ cầm chìa khóa, tiền của cháu đều do cô ấy quản.”
Hai mắt mẹ Trần sáng bừng, tâm tình bỗng vọt thẳng lên đỉnh núi, nhìn thấy họ hàng trong nhà đang ngây hết cả ra.
Tình cảm nói từ miệng ra nào đáng tin, phụ nữ nắm kinh tế mới là thật nhất.
Con rể đúng là rất hiểu biết! Ai còn dám xỏ xiên nữa bà sẽ liều với người đó!