Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 79: Chương 79: Trần Nhược Vũ tự chui đầu vào lưới




Mọi việc phát triển ngoài sức tưởng tượng của Trần Nhược Vũ.

Mạnh Cổ quá thuận lợi khi qua ải, nhưng đến buổi tối khi anh từ nhà cô về khách sạn, phiền toái đã tìm tới cô. Mẹ Trần bắt đầu đưa cô vào trong phòng truy hỏi theo phong cách tinh tế.

Quen biết nhau như thế nào, ở chung nhau từ bao giờ, anh đối với cô có tốt không, tình tình có tật xấu nào không, vấn đề tiền bạc đều do cô nắm hết sao, có tiêu tiền của anh chưa, trong nhà anh như thế nào, thái độ của cha mẹ anh đối với cô ra sao, tính thì khi nào kết hôn, nhà của anh đứng tên cha mẹ hay của anh, lúc kết hôn có sống cùng cha mẹ không, tiền lương một tháng của anh được bao nhiêu, cơ hội thăng tiến cao không, hai người định tiến hành từng bước như thế nào, cô có chịu thiệt thòi không, có dùng biện pháp tránh thai không, khi nào thì sinh con ...

Trần Nhược Vũ bị hỏi tới choáng váng cả đầu óc, có một số việc cô vẫn chưa nghĩ qua, bây giờ đã bị mẹ cô liệt kê hẳn một danh sách dài thườn thượt.

Hỏi han đến tận 12 giờ vẫn chưa dừng, cô không chịu nổi được nữa, cầu xin được tha thứ để trở về phòng, kết quả cô hai còn chưa ngủ, lại lôi cả đống vấn đề ra hỏi lần nữa, Trần Nhược mặt mày xám ngoét, thực sự rất khó chịu, đang muốn giả vờ đi ngủ thì mẹ Trần chạy tới, nghĩ ra vấn đề mới định hỏi tiếp.

Trần Nhược Vũ hết cách, đành lấy lí do đi toilet gọi điện muốn Mạnh Cổ cổ vũ cô.

“ Vì sao lúc anh ở đấy mọi người không hỏi, anh đi rồi mọi người hỏi tới tấp em.” Từ buồn ngủ biến thành sắp khóc.

“ Em đúng là vô dụng.” Mạnh Cổ khinh bỉ cô: “ Em cứ nghiêm túc và thẳng thắn nói rằng em mệt, có gì ngày mai nói, đừng làm phiền em. Sau đó mặc kệ tất cả, em đi ngủ.”

“ Được.” Trần Nhược Vũ nhận chỉ thị, đi về phòng.

Kết quả, mẹ và cô hai đang ở trong phòng đợi cô. Trần Nhược Vũ coi như không có việc gì xảy ra, chui vào chăn chuẩn bị đi ngủ, nói rằng có chuyện gì thì ngày mai nói, bà ngoại đang ngủ, mọi người đừng làm ồn, thức đêm không có lợi cho sức khỏe, mọi người nên nghỉ sớm.

Lời còn chưa nói hết mẹ Trần đã đánh vào gáy cô một cái, cô hai cũng coi như không thấy gì, hai người tiếp tục thảo luận về cuộc sống ở thành phố A, còn nói nếu kết hôn thì nên tổ chức ở hai nơi hay như thế nào, nên chi bao nhiêu thì hợp lí, không biết ở đó thì cần phải chú ý những gì.

Cô hai hỏi Trần Nhược Vũ về cha mẹ của Mạnh Cổ, họ nghĩ sao, sau đó nói với mẹ Trần rằng anh là con một trong nhà, điều kiện lại tốt, sợ sẽ kiêu căng rất khó tiếp xúc. Nên khoản chi tiền cũng không thể đòi quá ít, nuôi con gái cũng đâu có dễ dàng gì, vất vả lắm mới nuôi lớn đến chừng này.

Mẹ Trần có chút lo lắng, nếu môn đăng hộ đối thì rất dễ xử lí, đằng này chị sợ bên nhà trai coi thường cô là ở thành phố nhỏ. Vì thế lại lôi Trần Nhược Vũ dậy hỏi chuyện của Mạnh Cổ.

Trần Nhược Vũ rất muốn đánh một giấc cho yên ổn, đối với mấy chuyện này cô không hề có hứng thú, càng không hiểu, còn chưa tới bước đó mà, cô căn bản là chẳng quan tâm.

Trần Nhược Vũ nhắm tịt mắt nói rằng cô buồn ngủ lắm rồi, nhưng mẹ Trần và cô hai đang vào đà rôm rả, không để ý đến cô. Lúc này, tiếng điện thoại vang lên, là của Mạnh Cổ gọi tới.

“ Đã mặc kệ chưa?.” Mạnh Cổ hỏi.

“ Rồi.” Trần Nhược Vũ cảm thấy oan ức, mếu máo trả lời.

“ Em đúng là vô dụng.”

“ Uhm.” Vậy cô biết phải làm sao chứ.

“ Bây giờ em nói với mọi người, là nếu còn muốn nói chuyện phiếm thì anh mời mọi người đi ăn khuya, ra ngoài rồi nói, để cho em ngủ ngon lành.”

“ Uhm.”

“ Uhm cái gì mà uhm, nói đi, đừng cúp điện thoại.”

Vì thế, Trần Nhược Vũ nhìn chằm chằm vào hai người lớn trong nhà, nói: “ Là Mạnh Cổ gọi tới, anh ấy nói nếu mẹ và cô hai còn định nói gì nữa thì anh sẽ mời hai người đi ăn khuya, ra ngoài nói chuyện, để cho con còn đi ngủ.”

“ Hả?.” Mẹ Trần và cô hai kinh ngạc.

“ Đứa nhỏ này, sao con lại nói với cậu ấy. Muộn thế này rồi, ăn khuya gì nữa, để cho cậu ấy còn đi nghỉ, có việc gì thì ngày mai nói.”

Trần Nhược Vũ nói vào trong điện thoại: “ Mẹ em nói, để cho anh nghỉ ngơi thoải mái, không đi ăn khuya.”

“ Nói với mẹ em, chúc mẹ em ngủ ngon, đi ngủ đi.”

“ Uhm,” Trần Nhược Vũ nhận chỉ thị: “ Mẹ, Mạnh Cổ nói ngủ ngon, đi ngủ thôi.”

Mẹ Trần còn định nói gì nhưng thấy con gái vẫn chưa cúp điện thoại, hiển nhiên là con rể còn đang ở đầu dây chuẩn bị ra chỉ thị tiếp, nhất thời bà cảm thấy ngại, rồi nhắc nhở vài câu sau đó trở về phòng.

Cô hai cũng hết người diễn cùng, đành đi ngủ. Trần Nhược Vũ thở phào một hơi, nói với anh: “ Được rồi, tan họp, ngủ thôi, ngủ ngon.”

Cúp điện thoại, cô chui vào trong chăn nhắm mắt chuẩn bị ngủ, bỗng cửa phòng lại mở toang ra, mẹ cô lắc lắc thắt lưng đi vào, ngồi bên cạnh chăn của Trần Nhược Vũ, nhỏ giọng nói: “ Con gái à, mẹ nghĩ, Mạnh Cổ tuy rằng là người tốt, nhưng gia đình cậu ấy so với chúng ta khác nhau nhiều lắm, hai đứa có hợp nhau không? Mẹ nói vậy nhưng vẫn muốn tốt cho con thôi, nếu trong nhà cậu ấy đối xử với con không tốt con nhớ phải nói với mẹ. Mẹ không cần giàu sang gì cả.”

Trần Nhược Vũ giật mình, hốc mắt đỏ lên, thiếu chút nữa là vùng dậy ôm lấy mẹ, nhưng nhất thời nghĩ tới việc mẹ cô sẽ tiếp tục dây dưa về chuyện gia đình Mạnh Cổ, nên cô vẫn phải giả vờ như đã đi ngủ.

Mẹ Trần đợi một lúc, thấy con gái đã ngủ thật rồi, thôi đành chờ đến mai vậy.

Sau một lúc lâu, Trần Nhược Vũ mở mắt, gởi tin nhắn tới cho Mạnh Cổ: “ Mẹ em hỏi anh và gia đình anh liệu có đối tốt với em không, bà nói bà không ham giàu sang. Cho nên anh phải đối tốt với em một chút, em có chỗ dựa là mẹ đó.”

Chỉ trong chốc lát Mạnh Cổ đã trả lời tin nhắn: “ Xin chuyển lời đến mẹ vợ, con gái bà ‘ thất thân lẫn thất tâm’, bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi.”

Trần Nhược Vũ mếu máo trừng to hai mắt đọc tin nhắn, hơn nửa ngày mới nhắn lại cho anh một chữ: “ Hừm.”. Hừm xong cảm thấy thỏa mãn, rồi tiếp tục đi ngủ.

Mạnh Cổ ở lại thành phố C cho đến khi hết ngày nghỉ Tết. Trừ việc tới gia đình nhà họ Trần thăm hỏi ra thì anh còn dẫn cha mẹ cô cùng em trai đi dạo phố mua sắm, ý nghĩa này nói lên anh chính là con rể tương lai của họ.

Những lúc như này Trần Nhược Vũ liền tỏ ra là người nắm tiền và quyền trong gia đình của ác bá tiên sinh, không được mua cái này, không được mua cái kia, sẽ lãng phí,tiền bạc đều phải tính toán, kết quả là cô bị ác bá tiên sinh và ba người nhà họ Trần lườm suốt, cô đương nhiên có nguyên tắc và quan điểm của riêng mình, không nhân nhượng.

Khiến cho cha Trần lắc đầu, em trai ghét bỏ trọng sắc khinh em, mẹ Trần nói thẳng con gái ăn cây táo rào cây sung. Vì thế gia đình quyết định Mạnh Cổ không thể không ra mặt thu hồi tạm thời lại ví tiền của anh, Trần gia lập tức không náo loạn nữa, mua sắm điên cuồng. Trần Nhược Vũ âm thầm nhìn Mạnh Cổ thanh minh, cô hài lòng với kết quả này.

Đi dạo được hai ngày, mọi người đều nhất trí cho rằng vì ví tiền của bác sĩ Mạnh, Trần Nhược Vũ đã rất nhanh biến thành nữ cường nhân. Mạnh Cổ nói lý với Trần Nhược Vũ rằng, anh cho rằng cô đã chuẩn bị tốt đối mặt với gia đình nhà anh.

Trần Nhược Vũ không để ý tới anh, cô cảm thấy anh đang nói đùa mà thôi.

Vào ngày mồng 6 Tết, ánh nắng ấm áp, thời tiết vô cùng đẹp, Mạnh Cổ tạm biệt gia đình nhà họ Trần, đưa Trần Nhược Vũ trở về thành phố A.

Trần Nhược Vũ cải thiện quan hệ với mẹ, khiến tâm trạng cô vô cùng tốt, trên đường còn hát: “ Anh muốn đi tìm Trần Nhược Vũ.” Vừa hát vừa viết vào quyển sổ nhỏ.

“ Em viết cái gì vậy?.” Mạnh Cổ lái xe, không nhìn được trong quyển sổ cô đang viết gì, liền hỏi.

“ Viết lại những chuyện ngu ngốc anh đã trải qua.”

“ Phiền quá, anh trải qua thì cũng có em ở bên cạnh, nhưng mà viết như này liệu có đủ không? Hay anh mua cho em quyển sổ to hơn.”

“ Hừ.” Trần Nhược Vũ nhăn mặt.

“Những chuyện thông minh anh đã làm qua em nhớ hết được không?.” Mạnh Cổ lại hỏi.

“ Không cần phải nhớ, chuyện anh trải qua, từng chuyện một em đều không quên.”

“ Là những chuyện gì?.”

“Theo đuổi em, quan tâm tới em. Muốn em là vợ của anh, chỉ số thông minh của anh biểu hiện như thế nào.”

Mạnh Cổ cười cười, gật đầu, càng nghĩ càng buồn cười, bật cười ha hả.

“ Này, anh có gì mà buồn cười chứ.”

“ Không có gì.”

“ Không có gì là sao?.”

“ Chỉ là anh đối với em rất tin tưởng.”

Mạnh Cổ nói những lời này cô không hiểu hết được, sau đó cô lăn ra ngủ ở trên xe, đến lúc khi tỉnh lại, cô rốt cục đã hiểu được ý trong lời nói của Mạnh Cổ.

Bởi vì anh đưa cô tới một nhà hàng, lúc dẫn cô vào mới nói cho cô biết rằng cha mẹ anh đang ở trong chờ cô.

Cái gì?

Trần Nhược Vũ muốn bỏ trốn, quá sợ hãi.

Có cần phải đột kích nhanh đến vậy không?

“ Em còn chưa chuẩn bị tốt.” Xong rồi, xong rồi, chứng sợ hãi khi gặp người lớn trong nháy mắt đã phát tác.

Cô lôi kéo tay anh, hỏi anh: “ Gặp cha mẹ anh nên nói gì bây giờ?.”

“ Theo tự nhiên thôi.”

“ Nếu nói không nên lời thì phải làm sao?.”

“ Vậy thì ăn cơm.”

“ Nếu hỏi em thì phải làm sao?.”

“ Trả lời theo tự nhiên.”

“ Nếu cho em chi phiếu thì em phải làm sao?.”

“”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.