Hai phụ tử cách đống cỏ nhìn nhau từ xa, trong lúc nhất thời lại sinh ra một loại cảm giác thương tiếc lẫn nhau.
“Phụ thân, đưa con giày cỏ của người, con phụ ma cho nó.”
“Nhị Nương, đừng nản lòng, phụ thân cho ngươi một cái quẻ cát.”
Hai cha con nhìn nhau cười, đúng là hình ảnh cảm động cha từ nữ hiền hiếu thảo.
Từ Nguyệt yên lặng nhìn phụ thân mẫu thân tỷ tỷ biểu diễn, rồi nhìn bầu trời đầy sao ở bên ngoài, bỗng nhiên cảm thấy lần xuyên không này còn không tính là quá tệ.
Nàng chỉ cần ôm chặt mấy cái đùi này, muốn sinh tồn ở thời cổ đại xa lạ mà tàn khốc này hình như cũng không tính là quá khó khăn.
...
Ánh lửa bên ngoài vách núi lùm bùm nhảy nhót, một mảnh yên tĩnh.
Ở bên trong vách núi, bởi vì không gian chật hẹp không trải được chăn đệm, một nhà năm người ngồi trên cỏ khô, dùng bao hành quân lót ở phía sau làm đệm, nửa nằm nghỉ ngơi.
Có thể là do thân thể này quá nhỏ yếu, mí mắt của Từ Nguyệt bắt đầu líp díp díu lại, dần dần gối lên cánh tay ca ca Từ Đại Lang mà ngủ thiếp đi.
Bốn người còn chưa ngủ động tác trên tay cũng yên lặng nhẹ lại.
Bóng đêm dần dần tối đen, thỉnh thoảng có tiếng kêu của dã thú truyền đến. Cũng may âm thanh cách rất xa, không chạy tới gần bọn họ.
Cả nhà còn tưởng rằng hôm nay sẽ như thế bình tĩnh trôi qua, không nghĩ tới gần nửa đêm, đột nhiên có tiếng “xào xạc” dày đặc truyền đến từ dưới chân núi.
Từ Đại đang khoanh chân tu luyện trong thổ nạp là người đầu tiên tỉnh lại.
Vương Thị không dám ngủ say nhận thấy động tĩnh của Từ Đại, lập tức theo phản xạ có điều kiện ngồi dậy.
m thanh đến gần hơn, không quá 30 mét.
Từ Đại dập tắt đống lửa trước vách núi, Vương Thị cầm cung tiễn trong tay, thuận tiện đưa sài đao cho Từ Đại, hai người đứng trước vách núi, ngưng thần nhìn chằm chằm vào ánh lửa màu vàng cam không ngừng tới gần trong bóng tối.
Một đám đội ngũ chừng ba mươi người đi ra từ trong rừng rậm, trong tay bọn họ cầm đuốc lao ra như ong vỡ tổ.
Có lẽ là trong đêm tối, ánh lửa trước vách núi dẫn bọn họ đến.
Hơn ba mươi người này có nam có nữ, có người lớn có trẻ con, trẻ con còn đang cuộn mình trong lòng mẫu thân, lớn hơn thì bảy tám tuổi, một đám đầu bù tóc rối, gầy như que củi.
Trên lưng bọn họ, là một ít tài sản lộn xộn vội vàng cướp được.
Gánh nặng nặng trịch đè lên thân thể gầy gò kia, cứ như muốn bẻ gãy thắt lưng của chúng, nhưng thân hình gầy gò kia lại cứng cỏi ngoan cường hơn nhiều so với bộ dạng yếu ớt gầy gò biểu hiện ra.
Nhìn thấy đám người này, Vương thị và Từ Đại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, là thôn dân chạy nạn, không phải quân lưu dân.
Ánh lửa chiếu rọi ra Từ Đại và Vương Thị ở trước vách núi, nhìn thấy bộ dạng cảnh giác đề phòng của hai phu thê, nhóm người kia dừng lại cách đó 5 mét không gần không xa.
Hai bên nhìn nhau từ xa, trong mắt đối phương tản mát ra quang mang quỷ dị, đó là sự tàn nhẫn khi người bị bức đến đường cùng.
Vương Thị và Từ Đại liếc nhìn nhau, trong lòng trầm xuống.
Đối phương có nhiều người như vậy, mà bên bọn họ chỉ có hai người trưởng thành, nếu đối phương muốn làm cái gì, ví dụ như cướp đoạt sơn động và thức ăn phía sau bọn họ, hậu quả...
Từ Đại nheo hai mắt lại, đây là động tác theo bản năng của ông ấy khi đang mưu tính trong lòng.