Vương Thị đối diện với khuôn mặt bánh bao nhỏ bé này của Từ Nguyệt, theo bản năng quên mất nàng không phải là búp bê thật, xem nàng như trẻ con mà dỗ dành, cực kỳ kiên nhẫn.
Từ Nguyệt cũng không phải thật sự muốn làm đầu hói, hơn nữa nương giúp gãi đầu đỡ hơn, liền gật gật đầu, không cạo đầu nữa.
Từ Đại Lang cũng không rời khỏi muội muội một chốc, thấy Từ Nguyệt ở với Vương Thị hơi lâu một chút, trong cổ họng bắt đầu phát ra tiếng gầm gừ nóng nảy.
Từ Nguyệt thấy thế, bất đắc dĩ nhìn nương một cái, đứng dậy trở lại trong hang động.
Từ Đại Lang vừa thấy nàng, cánh tay dài vừa quét tới đã kéo nàng vào trong ngực, làm mặt quỷ chọc nàng.
Khuôn mặt của Từ Nguyệt không chút thay đổi, nắm lấy tay hắn ta đặt lên đầu mình: “Ca ca, gãi ngứa.”
Từ Đại Lang cười ngây ngô, gãi gãi đầu cho nàng, sau đó liếc mắt nhìn nàng một cái, Từ Nguyệt liền gật gật đầu cỗ vũ với hắn ta.
Nhìn thấy nụ cười của muội muội, Từ Đại Lang biết mình đã làm đúng, trong miệng phát ra tiếng ha ha hưng phấn, ra sức gãi đầu cho nàng.
Lúc đầu không khống chế được sức lực khiến cho Từ Nguyệt bị đau, sau đó càng ngày càng thuần thục.
Từ Nguyệt đồng thời hưởng thụ được gãi ngứa, cũng không quên chỉ vào đá cỏ cây ở xung quanh, gằn từng chữ, nghiêm túc dạy ca ca nói chuyện với mọi người.
Từ Nhị Nương ngồi ở trong góc dùng kim nhọn chọc bọc nước ờ chân, động tác không quá thuần thục, không cẩn thận tự đâm mình một mũi, xém chút nữa tức giận.
Vất vả lắm mới chọc sạch vết phồng rộp trên chân, ánh mắt không tự chủ được lại rơi xuống đôi giày cỏ rách nát của mình.
Nghĩ đến ngày mai mình còn phải mang đôi giày này đi đường núi, Từ Nhị Nương thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Không được!
Nàng ta phải làm gì đó cho chân mình.
Từ Nhị Nương buông chân mình ra, xoay người rút một cây gậy gỗ nhỏ mà mình cẩn thận giấu đi ở trong bao hành quân!
Đây cũng không phải là gậy gỗ nhỏ bình thường, đây là cây gỗ lim hồng sam duy nhất mà nàng ta vất vả lắm mới lấy ra được trong đống củi khô trong nhà.
Từ Nhị Nương đặt giày cỏ của mình ở trên bãi đất trống, sau đó huy động “ma trượng”, khoa tay múa chân ở trên giày cỏ một hồi, chút ánh sáng trắng không thể nhìn được sáng lên từ đầu cây gậy nhỏ, thắp sáng một pháp trận phức tạp.
Chỉ thấy cây gậy trong tay Từ Nhị Nương nhẹ nhàng động lên giày cỏ một chút, pháp trận nháy mắt dung nhập vào trong giày cỏ, hào quang yếu ớt chợt lóe lên rồi biến mất.
Từ Nhị Nương mừng rỡ cầm giày cỏ sờ soạn, nhưng giày cỏ vẫn là đôi giày cỏ kia, nhìn qua không có khác với lúc trước lắm.
Không, cũng không phải hoàn toàn không có gì khác biệt, cẩn thận cảm nhận sẽ phát hiện đôi giày cỏ này hình như cứng hơn so với ban đầu.
Nụ cười mừng rỡ của Từ Nhị Nương nhất thời cứng đờ trên mặt.
Thần Quang Minh vĩ đại, xin ngài hãy tha thứ cho tín đồ.
Nàng ta đã khiến cho các Ma Pháp Sư mất mặt!
Oán niệm cuộn trào này, thành công thu hút sự chú ý của Từ Đại, ông ấy liếc qua, nhìn vẻ mặt của Từ Nhị Nương phức tạp ôm giày cỏ của mình, vẻ mặt bi phẫn.
Nhận thấy ánh mắt của ông ấy, tiểu cô nương ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng, giống như bị ai đó nhục nhã vậy.
Biểu cảm này, Từ Đại rất hiểu!
Vì sao ông ấy lại hiểu?
Đường đường là Tinh Môn trưởng lão, dùng hai miếng đá hình con cá đo một hồi lâu cũng không tính ra được hướng đi tương lai, đây là sỉ nhục cỡ nào?