Chạng vạng tối, Vương Thị dẫn Từ Đại về sau một ngày ra ngoài.
Ở cái sọt phía sau chứa đầy cành cây khô, vừa nhìn đã biết ở bên trong có người.
Vừa về đến nhà thì trời đã tối, Vương Thị đặt cái sọt và cái cung nàng tự chế đơn giản trong tay xuống, châm một ngọn đuốc, cắm ở một cái cọc bên cạnh bếp để chiếu sáng.
Sau đó cầm lấy cục đá đánh lửa, không được thành thạo nhóm lửa rồi đặt nồi lên...
Thật ra đã hấp hết tất cả cám trong nhà rồi!
Từ Nguyệt hơi kinh ngạc, sau đó ngoan ngoãn ngồi trước bếp lò để giúp nàng cho thêm củi vào bếp.
Cái này có được tính là dùng lao động đổi lấy đồ ăn không?
Mặc dù đồ ăn này rất khó ăn nhưng có vẫn tốt hơn không.
Một tay Vương Thị cầm một cái sọt đầy ắp đi vào, nhìn thấy con gái mình ngoan ngoãn ngồi trước bếp lò, tay còn lại sờ mái tóc bồng bềnh của cô bé.
Trong một đại gia đình, người khiến nàng bớt lo lắng nhất đó chính là cô con gái ngoan ngoãn trước mặt này, nhu mì khéo léo, không khóc không làm loạn, còn chủ động làm việc giúp nàng.
Điều đặc biệt chính là giọng trẻ con gọi “nương, nương” kia, nghe thấy cô bé gọi, một người muốn có một cô con gái nhỏ dễ thương hận không thể lấy toàn bộ cơ giáp của vũ trụ để trước mặt cô bé để chế tạo ra cô bé như vậy.
Giống như nghĩ đến điều gì đó, Vương Thị liếc nhìn dưới mái hiên.
Từ Đại vẫn giữ bộ dạng cả nhà đã chết, đang cầm đôi giày rơm dính đầy bùn đất cà vào đá, khuôn mặt chán ghét cùng với sự miễn cưỡng khi làm chuyện này khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
Nàng chưa từng thấy người đàn ông nào mà đạo đức giả như vậy, cũng không nhìn điều kiện bây giờ như thế nào, có giày đi là được rồi, còn dám hỏi nàng tại sao lại không đưa ủng cho hắn?
“Lại đây đốt lửa đi!”
Vương Thị hét lên, Từ Đại nhanh chóng xoay người giơ tay lên che ở má mình như phản xạ có điều kiện. Có thể thấy hai cái tát mạnh mẽ của Vương Thị sáng hôm đó đã khiến hắn ám ảnh như thế nào.
Hắn chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào dám đánh chồng mình!
Nhìn thấy bộ dạng “lanh lợi” kia của hắn, Vương Thị lạnh lùng mỉm cười một tiếng, quay lại mỉm cười rất dịu dàng với cô con gái nhỏ trước mặt.
Nhưng Từ Nguyệt đoán chắc rằng người mẹ này của cô bé trước kia là một người hung dữ, cho nên nàng ấy có cố gắng hết sức để thể hiện sự dịu dàng của mình, thì luồng sát khí toàn thân vẫn khiến nụ cười của nàng ấy trông giống như một sự uy hiếp không thể phản bác lại.
“Con gái ngoan đi vào trong phòng ngồi, để ba con đến đốt lửa.” Vương Thị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn và ngây thơ của con gái, không nhịn được mà nhếch môi lên.
Từ Nguyệt sững sờ, cũng may dáng vẻ vây giờ của cô bé còn nhỏ, trong phòng tối om, cô bé ngoan ngoãn đứng dậy đi đến nhà chính, Vương Thị vẫn chưa nhận ra vẫn còn đang đắm chìm trong ảo mộng đẹp đẽ về sự dễ thương của con gái mình.
Khi đi ngang qua Từ Đại đang đi giày rơm, Từ Nguyệt cũng ngoan ngoãn gọi: “Cha.”
Từ lúc tỉnh lại Từ Đại vẫn giữ khuôn mặt sinh vô khả luyến nhìn đứa con gái dễ thương này, vẻ mặt hơi thả lỏng một chút, nở một nụ cười mà hắn cho là nụ cười phong thần tuấn tú với cô bé.
Nhưng hắn không biết lúc này khuôn mặt của hắn đã bị cuộc sống tàn phá, ngũ quan chỉ được coi là cân đối, ngăm đen thô ráp. Nụ cười trên khuôn mặt bình thường của hắn thật sự khiến người ta sợ hãi.