Dáng vẻ hung ác giống như sói đói chộp lấy mồi kia khiến Từ Nguyệt hối hận trong nháy mắt.
Người đói bụng đến cực hạn, sẽ ăn thịt người, bây giờ cô là một đứa bé sáu tuổi, vừa non vừa giòn, chẳng phải là ăn sẽ ngon hơn sao?
Nhưng mà thân thể này của cô còn quá nhỏ tuổi, trong đầu nho nhỏ chỉ có nội dung vô dụng là ‘đói đói đói’.
Cô muốn biết được đang ở thời đại cụ thể nào, vẫn phải dựa vào lão đầu đã trải sự đời, đã từng đi đây đi đó ở trước mặt này.
May mắn, lão đầu không phải loại người không có nguyên tắc kia, sau khi ông ta ăn chán chê một bữa, nên lấy lại được chút tinh thần.
Khi Từ Nguyệt giả vờ tò mò ‘ta rất nhàm chán, gia gia kể chuyện xưa cho ta nghe’ để thăm dò, lão đầu nói liên miên lải nhải những chuyện trên thế gian này cho cô nghe.
Vì vậy Từ Nguyệt mới biết, hóa ra nơi mình sinh sống được gọi là vương quốc Đại Khánh, đất nước được thành lập đến nay đã hơn 300 năm.
Nhưng mà vương triều sừng sững không ngã hơn ba trăm năm này, bởi vì đủ loại yếu tố như hoạn quan loạn chính và ngoại thích tham gia vào chính sự, nên chính quyền trung ương dần dần suy yếu, cường hào ác bá khắp nơi nổi dậy, châu quận triều đình đấu đá hỗn loạn.
Bây giờ kẻ địch bên ngoài ở khắp nơi đang nhìn chằm chằm, có một số bộ tộc Man Di đặc biệt tàn bạo đã nhân cơ hội tấn công, giết người và cướp bóc ở biên giới Đại Khánh, một ngày giết biết bao nhiêu người, mỗi ngày đều liên tục nhảy vào bờ vực chiến tranh của hai nước, khiến cho bách tính khổ không thể tả nổi.
Bây giờ toàn bộ quận Sơn Dương gặp hạn hán nghiêm trọng, triều đình hỗn loạn dứt khoát để thái thú tự mình giải quyết vấn đề, căn bản không có ai quan tâm một huyện nhỏ hẻo lánh thuộc quận Sơn Dương ở Duyện Châu này của bọn hắn sống hay chết.
Đừng nói là cứu trợ thiên tai, ngay sau khi huyện trưởng nghe thấy chỉ thị ‘tự mình giải quyết vấn đề’ này của triều đình, hôm sau đã mang theo người nhà ‘giải quyết vấn đề’, khiêng nhà bỏ chạy.
Từ Nguyệt xoa xoa lông mày đang nhíu chặt của mình, ngửa đầu thở dài một hơi lần nữa.
Vương quốc Đại Khánh này đúng là sắp kết thúc!
Lão đầu nhìn thấy đứa trẻ nhỏ gầy yếu trước mặt, trong mắt đầy bi thương: “Từ khi Đổng Hưng vào kinh thành đến nay, quần hùng trong thiên hạ đều nổi lên, người chiếm cứ châu, quận nhiều không kể xiết, lại còn gặp thiên tai, dân chúng lầm than, người chết đói ở khắp nơi.’
“Thói đời này, đúng là khiến cho người ta sống không nổi.”
Đổng Hưng?
Đổng Hưng là ai?
Từ Nguyệt chưa từng nghe nói tới.
Cô chỉ biết cuối thời đông hán có Đổng Trác.
Cho nên, cô xuyên vào thời đại này, không thuộc bất kỳ một đoạn lịch sử nào mà cô biết rõ.
Nhưng mà, thời kỳ quân phiệt lộn xộn mà lão đầu nói tới, ngược lại rất tương tự với đông hán thời kỳ cuối.
Nếu thật sự là như vậy, thì Từ Nguyệt thật sự không dám tưởng tượng về cuộc sống sau này.
Trong khoảng thời gian từ cuối thời đông hán đến tùy đường, từng xuất hiện thời kỳ hàn băng dài đến mấy trăm năm, khi đó nhiệt độ không khí bình quân thấp hơn thời hiện đại từ 0.5 độ đến 1.5 độ, còn có đủ loại thời tiết cực đoan dị tượng xuất hiện như ‘mùa hè tháng sáu, gió lạnh như mùa đông’.
Nạn hạn hán, nạn châu chấu, nạn ngập lụt, dịch bệnh.
Vừa nghĩ tới mình phải sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, Từ Nguyệt nói: Cùng nhau hủy diệt đi! Lão nương không sống được!