[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 38: Chương 38: Lấy đức thu phục người (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nuốt một miếng xuống, mùi gạo kia xen lẫn với mùi dầu có thể khiến nàng nuốt đầu lưỡi.

Nàng đều còn chưa lấy lại dư vị, một chiếc bánh cũng không có.

“Đại thúc, thủ nghệ của ngươi rất tuyệt.” Nàng giơ ngón tay lên với Hạ Thủ Nghĩa.

Trù nghệ được công nhận, Hạ Thủ Nghĩa cũng nở nụ cười: “Tiểu nương tử thích thì tốt.”

Tô Oanh bảo hai người cũng ăn, sau đó cầm mấy bánh bột ngô trở lại trong phòng, mới vừa đi vào, phòng trong gần hai mươi đôi mắt đều rơi xuống bánh rán trong tay nàng.

Tô Oanh cầm bánh rán đến trước mặt Nhị Bảo: “Linh nhi tới, ăn bánh rán.”

Nhị Bảo cảm thấy hôm nay mình bị hạnh phúc đến váng đầu, vừa là bánh hạch đào vừa là bánh rán, cuộc sống như trở về từ trước!

“lấy thêm hai cái đưa cho phụ thân ngươi.”

Nhị Bảo ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Nhị Bảo nhận bánh rán đang muốn cầm đi cho Tiêu Tẫn chăm sóc Đại Bảo, một bóng dáng ở trong góc đột nhiên như điên vọt ra đoạt lấy bánh rán trong tay Nhị Bảo nhét vào trong miệng.

“Linh Nhi cẩn thận!”

“A!”

Nhị Bảo bị biến cố bất ngờ xảy ra làm hoảng sợ, cơ hể nho nhỏ lảo đảo một cái ngã lăn quay trên mặt đất.

Tô Oanh lắc mình một cái đã tiến lên ôm Nhị Bảo lên.

Nhị Bảo hiển nhiên bị dọa sợ, sau khi được Tô Oanh bế lên, cái miệng nhỏ của cô bé bĩu ra lên tiếng khóc, nhưng cô bé lại cố tình không dám khóc quá lớn tiếng, chỉ nức nở như con mèo nhỏ ở trong lòng nàng, ai nhìn cô bé cũng đều phải đau lòng muốn chết.

Mắt đen lạnh lẽo của Tiêu Tẫn nhìn về phía người đoạt bánh rán kia của Nhị Bảo, liếc mắt một cái đã nhận ra hắn, hắn là nhi tử của phó tướng một thủ hạ của hắn.

“Giang Dương.”

Giang Dương phục hồi tinh thần lại, tiến lên một chân đá lên trên người đối phương, thân thể người nọ đụng thật mạnh vào trên tường, nhưng mặc dù là như vậy, hắn cũng vẫn không muốn buông bánh rán trên tay ra.

“Vương Năng ngươi súc sinh này, thức ăn của một hài tử ngươi cũng đoạt!” Hiển nhiên Giang Dương cũng quen biết đối phương.

Sau khi Vương Năng như quỷ đói nhét tất cả bánh rán vào trong miệng của mình, mới oán hận nhìn Giang Dương: “Ở trên đường lưu đày, không phải ngươi chết chính là ta sống, ai sẽ để ý nàng có phải là hài tử hay không, hơn nữa, sở dĩ một nhà chúng ta thảm như vậy, tất cả cũng đều là nhóm các ngươi ban tặng!”

Lúc ấy Tiêu Tẫn bị chỉ chứng thông đồng với địch phản quốc, tất cả thủ hạ cả nhà phó tướng thân tín liên quan đến hắn đều bị vào nhà lao theo.

Giang Dương tức giận nắm chặt tay: “Ngươi thứ hỗn trướng này, đang nói lời ngu xuẩn gì vậy!”

Vương Năng ăn thức ăn xong, có sức lực từ trên mặt đất đứng lên, tức giận nhìn bọn họ: “Ta nói chính là sự thật! Phụ thân ta làm sai cái gì, một nhà chúng ta lại làm sai cái gì, dựa vào cái gì các ngươi xui xẻo chúng ta cũng phải bị liên luỵ theo!”

Sắc mặt Tiêu Tẫn âm hàn tới cực điểm, hắn lạnh lùng nhìn Tô Oanh, nếu ánh mắt có thể giết người, hiện tại Tô Oanh đã bị cắt thành từng mảnh.

Nhưng việc này cũng không chỉ đổ thừa cho Tô Oanh, nếu không phải hắn tin tưởng nàng, cũng sẽ không khiến nàng chui vào khe hở.

Ngay ở lúc Tiêu Tẫn bị hối hận và lửa giận đốt cháy, Tô Oanh đã bỏ Nhị Bảo vào trong lòng hắn: “Thu sát khí dọa hư hài tử kia của ngươi lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.