Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mắt Tiêu Tẫn lạnh lẽo: “Ngươi cũng là người đáng chết.”
“Phụ thân, hu hu hu…” Nhị Bảo bị bộ dáng này của Tiêu Tẫn làm sợ hãi, mới vừa được Tô Oanh dỗ dành, lúc này lại sợ hãi khóc lên.
Tiêu Tẫn đau lòng hài tử, cuối cùng vẫn thu lại lệ khí trên người.
Tô Oanh thấy hắn dỗ hài tử, mới xoay người đi đến trước mặt Vương Năng, lạnh lùng nặng nề nhìn hắn.
“Ngươi nói hiện tại ngươi gặp tất cả đều là do Tiêu Tẫn làm hại, vậy ngươi có nghĩ tới hay không, ngươi ở kinh thành hưởng thụ vinh hoa phú quý cũng là hắn cho ngươi? Phụ thân ngươi được hắn tán thưởng, mới có thể từ một lão binh chưa có danh tiếng đến phó tướng lập chiến công, nếu không có hắn, hiện tại ngươi còn ở khu dân nghèo trong Kinh Thành vì năm đấu gạo mà khom lưng đấy!”
Tô Oanh chậm rãi đứng thẳng người, vòng eo thẳng kia giống như là một người lính huấn luyện nhiều năm, khuôn mặt nàng lạnh lùng: “Quân đội là cái gì, đó là một đoàn đội, một địa phương cùng vinh hoa chung tổn hại, nếu ngươi có thể nhận vinh quang của nó, vậy phải chuẩn bị thừa nhận nó sẽ mang đến cực khổ cho ngươi, sau này lại để ta nghe thấy loại lời nói ngu xuẩn này, ta sẽ xé nát miệng của ngươi.”
Từng câu từng chữ của Tô Oanh vang vọng hữu lực, giống như là một cái búa tạ đập ở trong lòng Tiêu Tẫn, hắn kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, như nàng chính là một người lính.
Những lời này, mấy ngày này nàng làm tất cả, tuyệt đối không phải lúc trước nàng sẽ làm, có năng lực làm, một người có bản lĩnh hay không hắn còn nhìn ra được, ít nhất lúc trước Tô Oanh tuyệt đối không có thực lực một đao đâm chết đại bạch hổ kia.
Nàng, không phải là Tô Oanh!
Giờ khắc này, Tiêu Tẫn vô cùng chắc chắn suy nghĩ của mình.
Vương Năng bị khí thế của Tô Oanh làm kinh sợ sững sờ ở tại chỗ, hắn không rõ, một nữ nhân núp ở trong hậu viện, vì sao sẽ có khí thế khiếp người như vậy.
Tô Oanh cảm thấy, người của bọn họ vẫn là quá ít, hơn nữa sau này nàng sẽ có rất nhiều thứ dần lấy ra, khó tránh khỏi sẽ bị người đố kỵ, nếu tất cả mọi người cùng công kích với bọn họ, đây tuyệt đối sẽ không phải là chuyện gì tốt.
Cho nên, nàng cần phải có một đoàn đội của mình.
Tầm mắt sắc bén của nàng đảo qua trên người mọi người ở trong phòng: “Đừng nghĩ đến làm chuyện ngu xuẩn, nếu các ngươi nguyện ý đi theo ta, ta cũng sẽ không thiếu một miếng ăn kia với các ngươi, nhưng, nếu có ai lại có tâm tư kia, ta sẽ vặt đầu hắn xuống làm cầu đá.”
Ở thế giới trà trộn ăn thịt người nhiều năm, trước nay Tô Oanh cũng không biết cái gì gọi là lấy đức thu phục người, không phục, vậy đánh tới khi ngươi phục mới thôi.
Nàng lại cầm chút bột mì từ trong túi y phục đến hậu viện, để Hạ Thủ Nghĩa bọn họ làm nhiều một chút.
Hạ Thủ Nghĩa chiên hai ba mươi bánh bột ngô, lại dùng thịt hổ khô nấu một chút cháo thịt, phút cuối cùng lại cho thêm đồ ăn Tô Oanh mua vào, cháo trắng thêm thịt khô sôi ùng ục ở trong nồi, mùi hương kia truyền khắp toàn bộ sân, các phạm nhân thèm đến đôi mắt đều mở to.
Bạch Sương ở nhà bếp bỏ hoang tìm được mấy cái chén mẻ mép, tuy đều hỏng rồi, nhưng rửa sạch dùng cũng hơn dùng tay đi múc cháo.
Bạch Sương múc cho Tô Oanh một chén cháo, Tô Oanh nhận sau đó đưa đến trước mặt Triệu ma ma: “Triệu ma ma uống cháo này đi, ăn nhiều một ít, thân thể mới có thể khôi phục nhanh.”