[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 46: Chương 46: Mạo hiểm, ngã xuống vách núi (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Không ai đi, triều đình cũng không lại tốn bạc đi giữ gìn, cho nên đường cáp treo tốt xấu, có thể đi hay không còn chưa biết.

“Hiện tại chúng ta cách cầu còn bao xa?”

“Qua cầu phải đi đường lớn, với tốc độ hiện tại của chúng ta, sợ là trước trời tối không đến được bên kia, cho nên bọn họ mới nghĩ đi đường nhỏ.”

Tô Oanh cũng chưa ý kiến đi nơi nào, chỉ là muốn đến nơi nhanh hơn.

Cũng may cầu dây Tây Nam cách không xa, qua buổi trưa bọn họ đã đến.

Tô Oanh ngẩng đầu nhìn lại, màn mưa và hơi nước bao phủ ở trên vách núi, từ xa có thể thấy cầu dây rỉ sét loang lổ, bởi vì trên vách núi sương mù quá nặng, bọn họ căn bản là không nhìn thấy tình huống bờ bên kia.

Quan sai cởi bỏ dây dắt chó buộc ở xe đẩy bên cạnh, dẫn chó đen kia đi bằng dây cáp đến cầu treo.

Không bao lâu, bờ bên kia truyền đến một tiếng chó sủa.

Tô Oanh nghe hồi âm đại khái tính ra chiều dài cầu treo bằng dây cáp này có năm mươi mét.

Năm mươi mét không dài lắm, nếu xích sắt vững chắc, đi qua không là vấn đề.

Lý Đạt vì bảo đảm xích sắt sẽ không đứt gãy, để cho tất cả phạm nhân đều chia làm một tổ nhỏ mười người, trước sau cộng thêm hai quan sai qua cầu.

Vì chia sẻ trọng lượng trên người cho Tô Oanh, Hạ Thủ Nghĩa lấy tay nải trên người nàng qua.

Các phạm nhân đều lo lắng lúc qua cầu sẽ xảy ra chuyện, tất cả mọi người vô cùng cẩn thận.

“Bạch Sương, ngươi đi theo Hạ Thủ Nghĩa còn có Trương Thúy Nương bọn họ đi trước, ta ở phía sau các ngươi.” Khi tổ nhỏ chia đến bên Tô Oanh vừa vặn đến nàng thì tách ra.

Bạch Sương gật đầu, bế Nhị Bảo lên thật cẩn thận đi theo lên cầu, cũng may tất cả đều thuận lợi.

“Phu nhân, cầu này không dễ đi, ngươi vẫn là thả ta xuống dưới đi, tuy ta ho khan không tốt, nhưng thể lực đã khôi phục đến không sai biệt lắm, có thể tự mình đi.”

Cầu treo này bằng dây cáp toàn bộ cầu đều là dùng xích sắt buộc chặt mà thành, tấm ván gỗ lót ở trên xích sắt đã sớm bị mưa gió ăn mòn, cõng một người đi qua, xác thật không dễ đi Tô Oanh đơn giản thả Triệu ma ma xuống, để bà ấy tự mình đỡ hai bên xích sắt đi có thể ổn hơn.

Tô Oánh kéo mảnh vải quấn quanh ở trên cổ tay Triệu ma ma xuống, bên kia vòng ở trên xích sắt, như vậy có thể phòng ngừa bà ấy ngã xuống.

“Giang Dương, thả ta xuống.”

“Vương gia, thuộc hạ có thể cõng ngài qua.”

Tiêu Tẫn lắc đầu: “Xích sắt không ổn, ngươi đỡ nặng quá sẽ mất đi cân bằng, ta tự mình có thể đi qua, ngươi cõng Tễ Nhi là được.”

“Phụ thân…” Đại Bảo lo lắng nhìn Tiêu Tẫn.

Tiêu Tẫn ý bảo bọn họ không cần lo lắng, tuy chân hắn không thể đi đường, nhưng đôi tay còn có thể động, chỉ cần bắt lấy xích sắt là có thể chậm rãi đi qua.

“Phía sau đuổi theo, lên cầu.” Quan sai đằng trước hét lên, phạm nhân đi ở phía trước rối rít đi lên trên cầu.

Mới vừa đi lên trên cầu, tầm nhìn đã theo sương mù dày đặc mà hạ thấp xuống.

Tô Oanh đi ở cuối cùng, nhìn Triệu ma ma bọn họ: “Triệu ma ma đừng vội, cầu treo bằng dây cáp này rất ổn, mỗi một bước ngươi đều chứng thực sẽ không có việc gì, chẳng sợ ngươi trượt chân, ta cũng có thể kéo ngươi trở về.”

Tô Oanh nói giống như là một viên thuốc an thần, khiến Triệu ma ma khẩn trương dần bình tĩnh lại, qua hoảng loạn mới đầu, khi tới giữa cầu đi được càng vững vàng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.