[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 47: Chương 47: Vì sao cứu ta (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ngay ở lúc Tô Oanh hơi thả lỏng, thân cầu đột nhiên lay động kịch liệt, thân cầu cũng bắt đầu đổ xuống.

Vẻ mặt Tô Oanh nghiêm lại, một tay bắt được xích sắt, một cái tay khác đỡ lấy Triệu ma ma.

“Phía trước sao lại thế này?”

“Có người chặt đứt xích sắt, đi mau!” Đằng trước đột nhiên có người hét một câu.

Ngực Tô Oanh trầm xuống bắt lấy Triệu ma ma vững bước đi về phía trước.

Đột nhiên một ám khí bay qua từ bên tai Tô Oanh, bay thẳng về phía Tiêu Tẫn đi ở phía trước.

“Tiêu Tẫn, cẩn thận!” Tô Oanh kinh hô.

Tiêu Tẫn bỗng nhiên hoàn hồn, chỉ có thể buông một bàn tay ra nghiêng cơ thể thể của mình tránh né ám khí công kích.

Nhưng vào lúc này, xích sắt trên tay hắn đột nhiên đứt gãy, khiến hắn mất đi cân bằng, cả người đều rơi xuống vách núi.

“Phụ thân!”

Tô Oanh không kịp nghĩ nhiều, thả người nhảy về phía Tiêu Tẫn.

Tiêu Tẫn nhìn Tô Oanh nhảy xuống đáy mắt tràn đầy kinh ngạc, không nghĩ tới nàng lại nhảy xuống theo.

Một cái tay của Tô Oanh đã bắt được tay của Tiêu Tẫn, nhìn dòng nước phía dưới dần dần rõ ràng lớn tiếng nói: “Mau, ngừng thở!”

Nháy mắt tiếp theo, hai người rơi vào trong nước lạnh băng, sức chịu nén dưới nước gần như làm Tô Oanh không thở nổi, cũng mặc kệ nàng khó chịu bao nhiêu, nàng vẫn nắm chặt chặt lấy tay của Tiêu Tẫn, nàng biết, nếu nàng buông tay, lấy tình huống như vậy của Tiêu Tẫn, tám phần là không sống được.

Ở trong nháy mắt Tiêu Tẫn rơi xuống kia đã ngừng hô hấp lại rồi, nhưng nước sông lạnh băng vẫn khiến da đầu hắn tê dại, một mùi máu tanh dâng lên, hắn dần mất đi ý thức…

“Rầm”

Tô Oanh phá nước mà ra, dùng hết sức lực kéo Tiêu Tẫn từ trong nước ra, để hắn ngửa mặt lên trời.

Nàng nhanh chóng quan sát tình huống xung quanh, hai bên đều là bụi rậm, nơi này căn bản là không có chỗ để lên bờ, chỉ có thể tiếp tục đi theo dòng nước nhìn xem tình huống phía dưới.

Không bao lâu, nàng đã phát hiện hai bờ sông nhô đầy nhánh cây buông xuống, Tô Oanh nhắm chuẩn cơ hội, đã bắt được một nhánh cây thô to, ổn định thân thể của hai người.

Tô Oanh mượn lực lượng của vô cùng chi lực, kéo Tiêu Tẫn lên trên bờ, nhưng mặc dù là như vậy, nàng cũng mệt mỏi đến đầu một ngón tay đều không muốn động.

Nhưng nàng vẫn không thể nằm yên, Tiêu Tẫn còn không biết sống hay chết.

Tô Oanh chỉ có thể đứng dậy kiểm tra tình huống của Tiêu Tẫn, phát hiện mạch đập của hắn lại đã ngừng đập.

Nàng nhướng mày, nghĩ đến nếu hai đứa bé biết phụ thân của bọn họ đã xuống địa ngục, không khóc thành lệ nhân không được.

Tô Oanh hạ người xuống kiểm tra miệng mũi của hắn không có dị vật sau đó bắt đầu làm hồi sức tim phổi cho hắn.

Đôi tay nàng giao nhau không ngừng ấn ngực của hắn, nhưng hắn vẫn không có nửa điểm động tĩnh.

Tô Oanh trầm mặt, hít sâu một hơi khom người đè xuống mồm của hắn…

Ở nháy mắt môi Tô Oanh chạm vào hắn, Tiêu Tẫn bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt sâu đen của hắn bắn ra một tia sát khí lạnh lùng, duỗi một tay đẩy Tô Oanh ra.

Tô Oanh không đề phòng hắn đột nhiên tỉnh lại, bị đẩy lảo đảo ngã trên đất

“Tiêu Tẫn, ngươi có thể biết tốt hơn xấu hay không!”

Tiêu Tẫn ngồi dậy, lạnh lùng nhìn nàng:“Ngươi có thể biết liêm sỉ hay không!”

Tô Oanh lau bọt nước trên mặt đứng lên: “Trong đầu ngươi có thể không cần đều là những phế liệu đồi trụy vô dụng đó được không, chỉ bộ dáng hiện tại này của ngươi xứng với tiên thi ta sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.