[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 32: Chương 32: Mua mua mua, Thần Tài tới cửa (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lý Đạt cảm thấy một ngàn lượng đã không ít, nhưng nhìn bộ dáng mười phần tự tin này của Tô Oanh, cũng không mở miệng.

Tô Oanh cõng da hổ không chút do dự xoay người, ngay ở lúc nàng muốn đi ra hiệu cầm đồ, Hứa Tam lại mở miệng lần nữa: “Ba ngàn lượng, coi như Hứa mỗ kết giao bằng hữu.”

Tô Oanh nhàn nhạt cong khóe môi, xoay người đặt da hổ lên trên bàn: “Thành giao.”

“Nhị vị quan gia là muốn ngân phiếu hay là…”

“Ba trăm lượng ngân phiếu, còn lại ta muốn hiện bạc.”

Lời này nghe được Lý Đạt trợn tròn hai mắt, hai ngàn bảy trăm lượng bạc, vậy có bao nhiêu, nữ sát thần này thật đúng là kẻ tài cao gan cũng lớn, cũng không sợ bị người nhớ thương.

Hứa Tam cũng không hỏi nhiều, trực tiếp để cho người cầm ngân phiếu và bạc lại đây cho Tô Oanh.

“Cảm ơn.”

Tô Oanh thu bạc xoay người ra hiệu cầm đồ với Lý Đạt.

Ngoài hiệu cầm đồ, Tô Oanh đưa ngân phiếu ba trăm lượng cho Lý Đạt: “Một phần.”

Lý Đạt cầm ngân phiếu, mạnh mẽ kiềm chế trái tim nhỏ hưng phấn của mình, chỉ sợ miệng mình há quá rộng khiến Tô Oanh xem thường.

“Ngươi không nên lấy nhiều bạc như vậy, đường đến Bắc Hoang còn dài.” Lý Đạt tốt bụng nhắc nhở Tô Oanh.

Tô Oanh không thèm để ý mỉm cười: “Dám đoạt đồ của Tô Oanh ta người hoặc là còn chưa đầu thai, hoặc là cũng đã đi đầu thai.”

Kiêu ngạo!

“Cho ta thời gian nửa canh giờ, ta cần mua vài thứ ở trong thành.”

Lý Đạt hơi do dự, hiện tại Tô Oanh trên tay có bạc, vạn nhất nàng chạy…

“Ta muốn chạy, ngươi ngăn được sao?” Tô Oanh trực tiếp đâm thủng tâm tư của Lý Đạt.

Khóe mắt Lý Đạt run run, không ngăn được!

Nếu không ngăn được, vậy chỉ có thể bán cho nàng ân tình này.

“Được, sau nửa canh giờ ta ở cửa thành chờ ngươi, nếu ngươi chạy, trượng phu và hài tử của ngươi đều đừng nghĩ sống tốt.”

Tô Oanh không muốn lãng phí thời gian, xoay người đi về phía phố buôn bán náo nhiệt nhất.

“Điểm tâm, điểm tâm mới ra lò.” Tô Oanh đi ngang qua một gian cửa hàng điểm tâm, nháy mắt đã bị hơi thở thơm ngọt kia hấp dẫn.

Nàng đi đến trước cửa hàng điểm tâm liếm môi.

Chưởng quầy cười lên tiếp đón: “Quan gia, nếu không tới nếm thử, trong tiệm này của chúng ta chính là có tiếng trong thành.”

Tô Oanh chỉ bánh hạch đào chiên xốp giòn trên quầy hàng: “Tới nếm thử.”

“A, ngài chờ một lát.”

Lão bản cắt bánh hạch đào đưa cho Tô Oanh.

Tô Oanh trực tiếp ăn vào trong miệng, bánh hạch đào rất xốp giòn, bên trong còn rải không biết là thứ gì, ăn đặc biệt thơm.

“Cái này muốn hai phần, còn có cái này, cái này, thôi, đều gói lại cho ta đi.”

Mười lăm phút sau, Tô Oanh đều mua hết điểm tâm của cửa hàng.

Chưởng quầy mừng rỡ thấy răng không thấy mắt nàng tiễn đại khách hàng này đi ra ngoài.

Tô Oánh ôm một túi điểm tâm lớn đi vào một ngõ cụt, khi trở ra, đều không thấy điểm tâm trong tay nàng.

Khi nàng ra đã hỏi chưởng quầy tiệm gạo ở đâu, khi từ ngõ nhỏ ra, đã trực tiếp tới tiệm gạo.

Tô Oanh nhìn cửa hàng gạo trắng như tuyết đôi mắt đều thẳng, gạo trắng là hàng vật tư khan hiếm tận thế, đều thành chiến lợi phẩm tốt nhất ở trận doanh khắp nơi, nàng cũng là đánh thắng trận mới từ bên quân địch đoạt lại chút, ăn qua vài lần, nàng không quên được tư vị gạo trắng kia.

“Chưởng quầy, gạo này có thể nấu cho ta nếm thử hay không?”

Nào có người mua gạo còn muốn thử, chưởng quầy muốn từ chối, nhưng nhìn quan phục trên người Tô Oanh đã nuốt lời từ chối về: “Quan gia, buổi trưa thảo dân là nấu gạo mới năm nay, trong nồi còn dư lại một ít, nếu ngài không chê mà nói…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.