Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nước mưa rơi vào trên người Tiêu Tẫn, hắn chỉ cảm thấy miệng vết thương trên đùi càng đau hơn, vì không cho Đại Bảo bị dính mưa, hắn cẩn thận ôm hài tử vào trong ngực, dùng thân thể của mình che đậy mưa gió cho cậu bé.
Tô Oanh nhìn mưa to bầu trời rủa thầm một tiếng, trong không gian trữ vật của nàng là có thiết bị có thể che mưa, đáng tiếc không thể lấy ra.
Theo như lời Lý Đạt sơn động ở trên núi phía trước cách đó không xa, chờ lúc bọn họ đi đến, trời đều sắp đen.
Nhưng cũng may mấy sơn động đều khá lớn, tách phạm nhân ra cũng đều có thể hoàn toàn cất chứa.
Tô Oanh cõng Triệu ma ma đi vào tận cùng bên trong sơn động, tìm được một chỗ tương đối trơn nhẵn mới thả Triệu ma ma xuống.
Vốn dĩ Triệu ma ma bị viêm phổi, hiện tại lại gặp mưa, chỉ sợ hôm nay thuốc đều dùng vô ích.
Nàng lấy ra miếng dán ấm từ trên người dán ở trên người Triệu ma ma, duy trì độ ấm trên người bà ấy, sau đó đứng dậy đi đến cửa động.
Quan sai thấy nàng đi tới, duỗi tay ngăn nàng lại: “Làm cái gì, thành thật đợi ở trong động.”
Tô Oanh lạnh lùng liếc bọn họ: “Ta thấy trước cửa động có củi khô, ta muốn nhặt chút đi vào nhóm lửa.”
“Đốt lửa cái gì, dù ngươi kiều quý, ngươi còn tưởng rằng ngươi là giao ra…”
“Ầm!”
Tô Oanh đấm một quyền ở trên tường đá phía sau quan sai, buông nắm đấm ra, đá rơi xuống rào rạt.
Sắc mặt quan sai trắng bệch, nhìn mặt Tô Oanh không biểu tình lại như tu la khó khăn nuốt nước miếng.
“Nếu ta muốn đi ra ngoài, mọi người các ngươi cùng nhau lên cũng không ngăn được ta, hiểu chưa?”
Môi quan sai run rẩy, hắn thật sự là đáng chết, lại quên mất một màn Tô Oanh dùng một đao đã cắt cổ đại bạch hổ kia!
“Ngươi, ngươi động… động tác nhanh lên.”
Tô Oanh buông lỏng tay ra, xoay người ra sơn động.
Nàng ra thật sự là vì nhặt củi lửa, cũng là vì tìm một cơ hội vào không gian lấy vài thứ kia.
Sau khi Tiêu Tẫn ngồi xuống, duỗi tay sờ ở trên trán Đại Bảo, cái trán của tiểu gia hỏa lại là nóng bỏng, đây là lại bị sốt.
Hắn cởi y phụ ướt trên người hài tử xuống, đang chuẩn bị để Giang Dương đi tìm quan sai xin chút lửa, đã thấy Tô Oanh ôm một bó củi lớn đi đến.
Tô Oanh xếp củi lửa xong, Tiêu Tẫn chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ “tách tách”, củi lửa bùng cháy lên.
Mặt mày Tiêu Tẫn âm trầm, muốn nhìn đồ vật trên tay Tô Oánh, nhưng động tác của nàng quá nhanh, đảo mắt đồ vật kia đã bị nàng cho vào túi tay áo.