Chạy Theo Thuyền Giặc

Chương 29: Chương 29: Bỏ không được giữ không xong




Sau khi tôi về lại kí túc xá, ba đứa trong phòng đều không có ở đây, một mình tôi xưng vương, ngày thứ nhất mua một đống đồ ăn, sau đó nằm im không ra khỏi cửa, yên lặng một thân một mình chữa thương, tỉnh ngủ là ăn, ăn no lại ngủ, không ngủ được sẽ khóc, khóc đủ rồi lại ăn. Chết không được mà còn phát hiện ra mấy tháng trước mình ngu ngốc thế nào lại viết trên diễn đàn – mười điều quan trọng nhất khi yêu, trình bày vô vàn các quan điểm ngu xuẩn, không trách được đối thủ một mất một còn của tôi “anh chỉ là truyền thuyết” châm chọc đến vậy, trời ạ, tôi điên rồi.

Tôi nghĩ chắc tôi điên rồi, nếu không chắc đến bây giờ trong đầu sẽ không phải toàn hình Nghiêu Diệp như thế, nhớ anh tốt thế nào, làm hư tôi thế nào, nghĩ tới những sự kiện mới xảy ra, nhớ anh đang làm gì, có nhớ đến tôi hay không…

Trong chiến dịch tình yêu, người nào yêu trước, người đó chính là người thua, tôi nhận.

Đến ngày tự sinh tự diệt thứ năm, Điệp Phi từ Thượng Hải về.

Chưa gì đã bắt tôi đến trước gương mà nhìn toàn thân, nhìn vào Quỷ Kiến Sầu hóa thân bên trong gương mà nói: “Lâm Đại Đại, mày làm cái gì thế hả?Không phải là lại làm loạn với thầy Nghiêu đó chớ?Sao lại biến thành cái bộ dạng oán phụ này hả?”

Tôi trợn ngược mắt lên, tức giận nói: “Không phải giận dỗi, chúng tao kết thúc rồi. ”

Nó không tin: “Sao nghiêm trọng thế hả?Mày đồng ý?Thầy Nghiêu gọi điện cho tao, nói mày không nhận điện thoại, cũng không muốn gặp, thầy rất lo cho mày đó, còn van nài tao chạy về xem mày nữa. ”

“Không bỏ được cũng phải bỏ, ai bảo tao chạy theo cướp thuyền chứ?”Tôi tóm tắt mọi chuyện đơn giản cho Điệp Phi nghe, còn nói: “EX là gì chứ, năng lực sát thương của EX cỡ nào chứ? Tao bây giờ thực sự rất nghi ngờ anh ta có thích tao không nữa kia, hay chỉ lấy tao làm tiêu khiển thôi, suy bụng ta ra bụng người, nếu là Phó Thanh Nham đối xử với mày như vậy, chẳng lẽ mày chịu được?”

Điệp Phi nhất thời không nói được gì, đành than thở: “Tình cảm là chuyện hai người, tao cũng không biết nói sao, nhưng mà tao cũng hi vọng mày suy nghĩ tích cực một chút, với điều kiện của thầy Nghiêu muốn tìm người cũng không hề thiếu, thầy chấp nhận mày thì không thể là không có tình cảm…”

Tai tôi dễ mềm, bình thường người ta khuyên giải tôi một hai câu tôi đã nghe, cho nên vội bịt tai lại: “Không nói về anh ta nữa được không?Nếu không tao trở mặt!”

Điệp Phi giơ hai tay đầu hàng: “Được được, không nói nữa, mày dọn dẹp nhanh, tao mời mày ra ngoài ăn, xem mày gầy bao nhiêu kìa, tao nhìn còn đỏ con mắt a!”

Tôi lập tức nín khóc mỉm cười, không hổ là bạn tốt mà.

……. .

Một buổi trưa nào đó tôi đi ngang qua cửa căn tin, thấy cả đống người vây quanh một gian hàng, hồi trước xin gia nhập vào hội học sinh bị cự tuyệt, từ đó về sau mấy cái XX này tôi không ưa nhìn mấy, nhưng mà chứng kiến bao nhiêu nữ sinh vây quanh người đso, sự náo nhiệt của tiểu thị dân trong lòng tôi cũng trỗi lên, nhàm chán đi vào, vì thế cũng nhận được vô số LOLI xem thường, tôi không màng tới a.

Nhìn qua giới thiệu vắn tắt, thì ra là hội Vũ Điệu, trước cửa gian hàng là một Cậu bé đẹp trai môi hồng răng trắng cười vô cùng rực rỡ, không trách được hoan nghênh như vậy a, ai mà chả yêu cái đẹp…

Tôi nhún vai len ra ngoài, một người ngăn trước mặt tôi, ngẩng đầu lên, nam sinh dáng dấp rất giống Trần Khôn, nhưng mà cao hơn 1m8, tôi bước bên trái cậu ta cũng sang trái, đổi hướng phải cậu ta cũng sang phải giống như muốn đấu chọi vậy.

Tôi cong eo làm dạng bình trà: “Làm gì đó?Mau tránh ra!”Tôi tâm tình đã không tốt rồi, Điệp Phi nói gần đây tôi chính là núi lửa sống, đụng phát là phun trào ngay, giọng nói tất nhiên cũng sẽ không được tốt.

Đối phương thế mà còn cười híp mắt, nói: “Sao không ghi tê?”

Tôi nhìn chằm chằm cậu ta: “Tôi sắp tốt nghiệp rồi, không rảnh!”Lời của tôi vô cùng cứng rắn, nghe thấy có người nói cậu ta là hội trưởng, thèm vào, tôi đây vứt mặt xuống sao hỏa rồi.

Tên này vẫn hớn hở như cũ: “Không sao, hội chúng tôi không từ chối người sắp tốt nghiệp, hơn nữa tôi đảm bảo sau khi bạn học sẽ rất thích, huống chi tháng sáu trường mình có tổ chức buổi dạ hội tốt nghiệp, giờ học trước càng hay. ”

Tôi thừa nhận tôi bị người này thuyết phục, huống chi đối mặt với một đám đẹp trai vui tai vui mắt như vậy, tôi cũng không tổn thất. Vì vậy năm bốn tôi đây chính thức gia nhập Vũ Điệu hội, dùng phương pháp này để tiêu hao bớt sinh lực tràn trề của người độc thân.

Học khiêu vũ được sắp xếp vào tối hai tư sáu hàng tuần, sau khi gia nhập xong tôi mới thấy mình đã lãng phí bốn năm vô ích, không trách được bọn Điệp Phi cũng thích tham gia hoạt động ghê lắm, bởi vì biết ngoài giết thời gian còn làm eo nhỏ nhắn hẳn.

Ngày thứ bảy tôi cũng tới phòng học khiêu vũ, chỉ là trên đường đi đụng phải chướng ngại vật.

Trác Viễn Hàng ngăn cản tôi, lời ngon tiếng ngọt lấy lòng: “Cô sao lại tránh tôi chứ?Chúng ta là bạn tốt mà…”

“Bán bạn tốt luôn mà?Tôi thật sự cám ơn bạn nhiều lắm!”Tôi hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi qua, thể hiện sự bất mãn vô vàn nha.

Trác Viễn Hàng cười khổ một cái, nhắm mắt theo đuôi tôi: “Cô đừng như vậy, A Diệp thật ra là…. ”

Tôi ra dấu STOP: “Dừng lại!Trong vòng hai trăm dặm quanh tôi phải thi hành hai chính sách, một là không được nói chuyện thay hắn, tôi không nghe, hai là chuyện về hắn tôi không muốn biết!Hắn là gì không liên quan tới tôi, dù sao tự treo cổ trên cây cũng không phải là tác phong của bản cô nương, ta đây tự đi tìm mùa xuân mới!”Nói xong tôi tức giận hất tay anh ta ra chạy thẳng tới phòng học.

Vừa mới vào lại đụng trúng người quen, hộ trưởng đại nhân Trần Phóng tối nay cũng tới. Hội vinh dự mang về thêm một giải thưởng nữa, cậu ta và tôi cũng giống nhau, năm bốn, hệ công nghệ vận tải, nghe nói đang được bảo vệ luận án, ở trường tôi đây chính là một nhân vật đa tài đa nghệ.

Thật ra tôi vốn muốn học múa Latin, nhưng mà uốn éo được một lần thiếu chút gãy eo nên quyết định bỏ qua, mấy tiết tấu cuồng dã cũng không thích hợp. Trải qua nhiều lần cân nhắc tôi quyết định chọn khiêu vũ hiện đại, đủ nhẹ, hoạt bát lại phù hợp với tính cách của tôi.

Nhưng mà tối nay hoàn toàn không ở trong trạng thái đó, lần thứ n giẫm lên chân của Trần đại nhân tôi quyết định nghỉ ngơi một chút, Nghiêu Diệp đúng là kiếp số của tôi mà, ngay cả người khác thoáng nhắc tới tên anh thôi cũng khiến tôi đảo lộn đến thế, vừa đau vừa khó chịu.

Trần Phóng cũng thấy tôi không ổn, đưa sang cho tôi chai nước suối: “Sắc mặt cô không tốt?Có tâm sự à?”

Tôi không khách khí cầm lấy mà uống ừng ực, trả lời: “Lớn tuổi rồi dễ mệt, cậu sao không đi dạy mấy cô bé ấy, nghe nói họ ngưỡng mộ đại danh cậu lắm, mà đừng có phụ tình người ta, huống chi cậu cũng không phải hay tới…. ”

“Sao cậu biết tôi không hay tới?Mỗi lần cậu tới đều tìm tôi hả?”Trần Phóng ngồi xuống cạnh tôi, tay khoác lên ghế dài, cặp mắt xếch nhìn thẳng.

Tôi đây mới nghĩ tới việc cậu ta mỗi khi đến đây thì làm cái quái gì nhỉ, hay là đi trêu chọc con gái nhà lành?Cười khan hai tiếng, không nói nữa. Sau đó cậu ta đột nhiên tiến đến gần tôi, mặt phóng đại lên n lần, tôi sợ hết hồn, mặc dù cậu ta không phải chén trà kia của tôi, nhưng mà lực sát thương cũng giống nhau, mạnh như đèn cao áp, bị chiếu quá lâu sẽ không gánh nổi nha.

Cậu ta lấy từ trên tóc tôi xuống mấy mảnh khăn giấy rồi lại như không có chuyện gì xảy ra, ung dung nói: “Cậu không hỏi tôi mỗi khi đến đây để làm gì à?

Tôi bâng quơ trả lời: “Tôi cũng không phải là côn trùng trong bụng cậu, làm sao biết?Chắc không phải vì tôi mà tới chứ?”

Cậu ta hết sức vô tội vỗ đầu tôi một cái: “Bingo!Chính là vì cậu?”

Người này không hề báo trước mà ném quả bom vậy đó, nổ khét cả vùng, trái tim yếu ớt của bản cô nương suýt nữa phải gọi điện cho 120 rồi đó, anh à, ở nơi công chúng làm ơn chú ý ảnh hưởng nha, tôi không phải là người ái mộ của anh đâu…. Tôi im lặng kéo dài khoảng cách giữa hai người, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào.

“Hội trưởng, cậu trêu tôi à?”

Tôi nào có biết mình lại có mị lực lớn tới nỗi cho anh ta để ý?Trước kia tôi vô cùng chờ mong trai đẹp tới tỏ tình lãng mạn để thỏa mãn thói hư vinh của tôi, ai ngờ khi gặp lại không tự nhiên như thế, gặp quỷ.

Cậu ta nghiêm mặt nói: “Tôi không đùa, tôi thực sự có cảm tình với cậu, cậu có thể cho tôi một cơ hội không?”

Tôi lần đầu tiên gặp phải loại trận chiến này, không hề biết phương pháp đối phó, vội lúng túng lảng sang chuyện khác: “Khuya lắm rồi, tôi, tôi về trước đây. ”Nói xong nhanh chân bỏ chạy, hoàn toàn hóa thân thành người Saiyan tốc đọ vượt bậc, nhưng mà Trần đại nhân cũng không phải người thường, tôi vừa chạy đến bãi tập đã bị bắt được.

Tôi thở hổn hển, cậu ta mặt mày vẫn bình tĩnh như thường, đưa túi xách trên tay cho tôi: “Này, cậu quên đồ trong phòng. ”

Sau đó không biết thế nào, hai chúng tôi ngồi xuống giữa sân, nhìn ánh đèn chiếu sáng nửa bên khuôn mặt cậu ta, rất có vẻ yếu mềm, nói thật, người trước mặt này tiếp xúc cũng rất tốt, nhân phẩm, tướng mạo đều thừa tiêu chuẩn cả, tại sao tôi lại không xiêu lòng chứ?

Vừa lúc đầu còn giả bộ thâm trầm, tôi do dự cả buổi quyết định hỏi cậu ta: “Cậu gần đây mắt có bị gì không?Ý tôi là thẩm mỹ quan của cậu có khác người thường không?Sao lại đi để ý tôi?Tôi chỉ lỗ mũi mình, rất nghiêm túc hỏi.

Trần Phóng sững người, sau đó cười to, cả sân vận động lớn sang sảng tiếng cười cậu ta, bả vai run lên từng hồi.

Tôi thẹn quá hóa giận, căm phẫn nói: “Tôi rất nghiêm túc mà, cậu cười cái gì hả?”

Trần Phóng vỗ trán: “Ông trời!Cậu thật là một kẻ dở hơi, không bằng làm bạn gái của mình đi được không?Please!”

Tôi nhìn cậu ta, gật gù đắc ý phán một câu: “Mặc dù cậu rất tốt nhưng mà từng gặp biển xanh khó lòng muốn làm sông nhỏ lắm…. ”Chắc cậu ta cũng hiểu được ý từ chối của tôi chứ?Đóa hoa đào này nếu như nở sớm được nửa năm thì tôi đã không phải đốn ngã nó như vậy rồi, chỉ là bây giờ, lòng của tôi tôi biết, nó không chứa nổi người khác nữa, thương tổn đó rất nặng nề.

“Ai, ngài chánh án à, xin nghe tôi biện bạch cái đã rồi phán được không?Tôi cũng không đến nỗi kém vậy chứ?”Trần Phóng cười ha ha oán trách tôi, tuấn tú như vậy mà cũng bị chê đấy.

Tôi mở to mắt, bình tĩnh nhìn trăng: “Được rồi, tôi nghe cậu nói. ”Dù sao tôi cũng sẽ không đáp lại.

“Cậu còn nhớ không…”Trần Phóng bắt đầu lấy hình thức kể chuyện đã qua, nhưng mà cũng giới thiệu cho mọi người được biết, mỗi khi có người hỏi tôi “có nhớ rõ không” thì câu trả lời của tôi luôn là “không nhớ rõ”, bởi vì trí nhớ tôi mơ màng kinh khủng, lại thường động kinh, rất nhiều việc trọng đại cũng vì thế mà bị tôi lựa chọn quên lãng.

Theo Trần đại nhân nhớ lại, chúng tôi lúc năm một có một tiết học ngoại khóa về Raistlin Majere. Cậu ta nói khi đó cậu ta ngồi ở hàng ghế phía sau, và cũng là một trong những người rất không tình nguyện muốn nghe giảng, tôi lúc nào cũng ngồi ở hàng thứ ba, ngồi vô cùng nghiêm túc, khi nào cũng ghi ghi chép chép, cho nên cậu ta để ý đến tôi.

Sau khi kết thúc khóa học Majere mọi người phải nộp bản thu hoạch, cả đường xôn xao đi mượn, cậu ta lại nghĩ tới tôi đầu tiên, lúc đó tôi cũng vô cùng ngây thơ trong sáng sảng khoái đưa cho cậu ta, bên trong có kẹp một tờ giấy nhỏ giống như thư tình, chỉ có điều tôi mãi không thấy quay tới lấy.

Sau này mãi đến một ngày cậu ta cũng phát hiện ra mị lực của mình thất bại thế nào, bằng quan hệ, người nào đó tìm được địa chỉ email của tôi để viết thư tình vô cùng thâm tình khẩn thiết, tôi không đáp lời, cậu ta lại tiếp tục nhắn tin vào di động cho tôi, tôi cũng không thấy dạng. Nhiều lần sau đó người này còn tới tham gia các khóa học chuyên ngành của tôi, tôi đều ra vẻ không biết cậu ta, Trần Phóng lúc này bận dẫn một học sinh từ Germay tới là học sinh trao đổi cho nên không còn cơ hội gặp gỡ tôi nữa, từ đó đến nay, hết.

Tôi không ngừng thổn thức, thì ra trong những năm tháng kia tôi đã từng ngu ngốc mà bỏ qua một tình yêu lãng mạn trẻ trung như thế a…. Tôi cực kì tiếc nuối nói: “Cậu sao không ra mặt nói với tôi?Nếu thế tôi đã đồng ý rồi. ”

Cậu ta ủy khuất: “Tôi không phải vì sợ sẽ hù cậu sao…. ”

Tôi lặng yên, bây giờ các hạ không sợ hù tôi nữa sao?Logic kiểu gì thế?

Tôi vỗ vỗ vai cậu ta, giải thích: “Tôi mỗi ngày đi học đều ngồi hàng thứ ba cả, bởi vì tôi tới khi nào cũng muộn cho nên không được chọn chỗ nữa, cũng có rất nhiều người hỏi tôi mượn vở, dù sao tôi cũng chưa từng thấy tờ giấy kia. À còn từ khi năm một tôi đã mất mật khẩu hộp thư roifm sau mới đổi cái mới, tin nhắn thì tôi muốn hỏi cậu, có phải cậu gửi vào ngày cá tháng tư không, tôi cũng có ấn tượng là ngày đó có mấy người nhắn tin tỏ tình, tôi đương nhiên sẽ không thèm nhìn tới…. ”

Trần Phóng không tin nổi, rất phối hợp làm biểu tình 囧: “Không thể nào…. ”

Tôi bất đắc dĩ gật đầu: “Cái này chứng minh một chân lý, chúng ta hữu duyên vô phận a!”

“Không có, bây giờ bắt đầu còn kịp. ”Trần Phóng nhất quyết không tha, tinh thần có thể tuyên dương.

Tôi cười chua xót, làm thế nào được chứ?Trong lòng tôi đều là hình ảnh người khác, nào còn vị trí cho cậu đâu?Tôi cũng cùng đường rồi, miễn cưỡng dùng một câu trong tiểu thuyết: “Cậu tốt hơn tôi, chúng ta làm bạn cũng được rồi. ”Tôi cũng không chắc cậu ta thích tôi, hay chỉ đơn giản là không muốn bỏ lỡ những mê muội thời trẻ mà tiếc nuối.

Trần Phóng nhìn tôi, không nói nữa.

Sau đó cậu ta muốn đưa tôi về kí túc xá, tôi từ chối: “Tôi dáng người thế này an toàn lắm, không nguy hiểm gì đâu. ”Trước kia tóc dài tới eo còn miễn cưỡng cũng còn có thể câu dẫn người ta, lần trước bị đại sư Tiểu Mễ cắt thẳng tới vai cho nên tư cách này giờ đây cũng mất.

Trần Phóng mím môi: “Tôi muốn. ”

Tôi đành nhún vai, cậu ta theo tôi tản bộ về phòng, đúng lúc đến cửa kí túc tôi nhận được tin nhắn của Trác Viễn Hàng: Mới gặp A Diệp xong, tôi nói với cậu ta cô định đi tìm mùa xuân thứ hai, vứt bỏ cậu rồi.

Tôi rùng mình, người này có phải sợ rằng thiên hạ chưa đủ loạn đúng không?

Trần Phóng cúi đầu nhìn tôi: “Sao thế?Bạn trai tìm cậu à?”

Tôi lắc đầu: “Tin nhắn rác thôi mà. ”Sau đó lại trầm ngâm suy nghĩ.

Trần Phóng vẫn hoài nghi: “Lâm Đại Đại, người kia cậu biết không, sao anh ta cứ nhìn chúng mình?”

Tôi ngẩng đầu lên, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, không phải Nghiêu Diệp thì ai?Hơn nữa ánh mắt đó là gì chứ?Làm như tôi hồng hành vượt tường không bằng a….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.