Bởi vì
chân đang bị thương cho nên việc thực tập đành gác lại, ban ngày Nghiêu Diệp đi
làm, một mình tôi rảnh rỗi ở nhà không có việc, tôi nghĩ nghĩ, mình chính là
đại diện của phụ nữ thời đại mới, không thể cứ như ngày xưa không có chí tiến
thủ vậy được, cái gì đến thì cứ thuận theo tự nhiên, vì vậy tôi bắt đầu dự tính
học một cái gì đó.
Mặc dù
mẹ tôi đã từng nhận xét tôi thuộc dạng hết thuốc chữa rồi, nhưng mà trong con
đường ‘muốn giữ được trái tim đàn ông thì trước hết phải giữ được cái dạ dày
của họ’ này, tôi đã lần nữa được dấy lên hy vọng.
Nghiêu
Diệp vừa mở cửa đi vào đã thấy tôi vô cùng mất hình tượng, nửa quỳ nửa nằm
trước tủ TV, dưới sàn nhà rải đầy đĩa VCD, anh đặt túi văn kiện sang một bên,
rồi tùy ý ngồi xuống, ôm tôi đến bên cạnh, cau mày hỏi: “Ngốc, em làm cái gì ở
đây vậy?”
Tôi mải
lật xem cái đĩa VCD trong tay, cúi đầu nói: “Mẹ anh trước đây không phải là có
ghi lại vào đĩa VCD cách làm những món ăn anh thích sao, ở nhà nhàm chán quá
nên em muốn tìm lại để học một chút. Thế
nào, thấy em đối tốt với anh không? Bây giờ có phải anh cảm thấy rất cảm động
đúng không? “
Nghiêu
Diệp nhìn tôi cười: “Ừ rất cảm động, nhưng mà anh thấy, em cứ nên tha cho cái
dạ dày đáng thương của anh đi. ”
Một lúc
sau tôi mới hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, đấm vào ngực anh mấy cái:
“Anh như thế này là coi thường thiên phú của em rồi!”
Anh làm
bộ không hiểu hỏi lại: “Thiên phú? Em có sao?” Trả lại anh là một đòn bổ nhào
chí mạng vào người của bản cô nương đây.
Tôi có
chút chán nản, tìm nửa ngày toàn là mấy VCD âm nhạc cổ điển, chẳng có cái nào
là VCD dạy nấu ăn đâu? Tôi thuận tay cầm lên một VCD Piano đơn khúc bìa ngoài
rất tinh xảo hỏi anh: “Nơi này của anh có rất nhiều VCD Piano của chị gái Trác
Viễn Hàng nha, hay là anh cũng fan hâm mộ của chị ấy?” Tôi nhìn kỹ một chút,
mỗi VCD đều có số lượng bán ra rất hạn chế, còn có cả chữ ký.
Giọng
điệu anh rất hờ hững: “Cũng không phải là fan hâm mộ, chỉ là hai nhà bọn anh là
chỗ thân quen, dù thế nào cũng phải ủng hộ một chút chứ?”
“A. ”
Tôi nghĩ thấy đúng là như vậy, giống như khi Điệp Phi đi thi đấu, tôi cũng phải
làm như thế , dường như mỗi trận đều phải đến xem.
Anh kéo
tôi đẩy vào trong phòng: “Nhanh đi thay quần áo, buổi tối còn phải đi ra ngoài
ăn cơm đó. ”
Tôi
sững sờ: “Đi đâu ăn vậy?”
Anh vừa
bực mình vừa buồn cười: “Em quên à? Hôm nay là sinh nhật Viễn Hàng, cậu ta mời
chúng ta đến ăn mừng. ”
Tôi vỗ
mạnh một cái ặc, không xong rồi! Nếu như anh không nhắc, tôi cũng quên sạch sành
sanh luôn, cũng may trước đó đã mua quà tặng trước, gì chứ cái tên Trác Viễn
Hàng này không thể thiếu hắn dù chỉ một chút được.
Khách
sạn năm sao Khải Duyệt——
Lúc
chúng tôi tới thì bên trong cũng đã có kha khá người ngồi, Trác Viễn Hàng đích
thân ra nghênh tiếp, chìa tay hỏi: “Quà của tôi đâu?”
Tôi tức
giận lườm anh ta một cái: “Cái người này con buôn tới mức hời hợt rồi đó, hừ,
này, chúc anh sinh nhật vui vẻ, sau này tẩy trắng thành công nhá. ” Tôi thường
nói so anh ta còn đen hơn mực, cho nên đời này muốn tẩy trắng được chắc xác
suất là không thể có. .
Anh ta
gật đầu một cái, không khách khí nhận quà: “Triết học cô học cũng không tệ lắm
đâu, còn hiểu được nguyên tắc nhìn qua hiện tượng mà thấy bản chất rồi đó. ”
Nghiêu
Diệp cũng không nói gì, chỉ khẽ cười.
Trong
nhà hàng khách sạn ăn uống linh đình, bao nhiêu tuấn nam mỹ nữ quy tụ lại một
chỗ, Nghiêu Diệp kéo tôi đến từng bàn giới thiệu, tôi cũng không ngờ tới sẽ
được gặp người này —— đại mỹ nhân Trác Tâm Nghiên . Lần này gặp cô ấy so lần trước dường như càng xinh đẹp
hơn, có tình yêu làm đẹp có khác, giơ tay nhấc chân đều phong tình vạn chúng,
nghe Trác Viễn Hàng nói, cô ấy đã kết hôn với Petter rồi, Petter là kiến trúc
sư, hiện đang làm việc ở Châu Âu.
Cô ấy
cũng thấy chúng tôi, quay lại nhìn tôi rồi thản nhiên cười, nụ cười có thể làm
điên đảo chúng sinh. Nghiêu Diệp bỗng
nhiên ngừng bước, đến khi tôi kéo kéo cánh tay, anh mới hạ mắt xuống nhìn tôi,
tôi hung hăng đe dọa: “Đừng nhìn mỹ nữ chằm chằm như vậy, vợ hợp pháp của anh
vẫn còn đang đứng ở đây đó, phải nhớ kỹ, cẩn thận không lé mắt đấy . ”
Nghiêu
Diệp cười dỗ dành tôi: “Ngốc, chính nhờ dàn mỹ nữ xinh như hoa như ngọc này mới
làm nổi bật người đặc biệt như em a. ”
Tôi
lặng yên, đại não tự động loại bỏ lời nói tưởng chừng như khen ngợi này.
Trong
bữa tiệc, có một người nâng ly rượu kính Trác Tâm Nghiên: “Chị Trác, tháng
trước ở Nhật Bản có buổi biểu diễn của chị nhưng em bận quá không thể đi, bây
giờ em tự phạt mình một ly, chị đại nhân đại lượng tha thứ cho người em này
nhé!”
Trác
Tâm Nghiên cười đứng lên, dịu dàng nâng ly đáp lễ: “Có lòng là được rồi, hơn
nữa em khách sáo như thế làm sao chị trách tội được nữa!” Ngay cả nói giỡn cũng
nhã nhặn điềm tĩnh như vậy, mái tóc dài vừa đen lại thẳng, tuyệt đối nháy mắt
cũng có thể chết người a.
Tôi
đang cố gắng ra sức gặm một cái đùi vịt quay, nghe thấy những lời này liền quay
qua hỏi Nghiêu Diệp: “Này, anh tháng trước không phải cũng đi công tác ở Nhật
Bản sao, anh có tới tham dự không?” Sau khi nói xong tôi phát hiện mọi người
đều trở nên im lặng, không khí lập tức ngưng trọng hơn rất nhiều, tôi nghĩ lại
một chút, tôi nói không sai cái gì mà. . . . . .
Lúc này
Trác Viễn Hàng vội cười hì hì vỗ tay: “Được rồi, tôi thấy mọi người cũng đã ăn
no rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu cắt bánh ngọt đi!”
Tôi
thiếu chút nữa nghẹn, ăn xong rồi? Tôi đã ăn được cái gì đâu a! Nhưng nhìn tất
cả mọi người đều không có ý phản đối, tôi bất đắc dĩ thở dài, quả nhiên là bữa
tiệc ăn uống. . . . . .
Kết quả
của việc bỏ ăn chính là mất ngủ, mặt trời lên cao tôi mới cùng hai con mắt gấu
mèo rời giường 0. 0 .
Đánh
răng rửa mặt xong ra ngoài thì có điện thoại, cửa tiệm trang sức bán sợi dây
chuyền “Lòng anh vẫn vẹn nguyên” gọi tôi hỏi thử có thể qua đó một chuyến hay
không, tôi vốn cũng không có việc gì làm nên rất vui vẻ nhận lời.
Tôi
biết, nếu như ngày đó tôi không đi đến tiệm trang sức, có lẽ mọi thứ sẽ không
xảy ra như vậy, nhưng là trên thế giới cái gì cũng có nguyên nhân, nếu không có
nếu như, có những việc, chắc chắn phải xảy ra.
Ngày đó
khi vào trong quán, tiếp đãi tôi cũng chính là vị quản lý trước kia, nhờ có
danh tiếng của Nghiêu Diệp, thái độ phục vụ tốt không còn chỗ nói. Hai tay anh ta đưa sang một chiếc hộp nhung nhỏ, lễ độ
giải thích: “Lâm tiểu thư, cô khỏe chứ, đây là chiếc nhẫn cùng loại với chiếc ‘
lòng anh vẫn vẹn nguyên ’, tên là ‘tình này vẫn đợi’, vì Nghiêu tiên sinh là
khách hàng VIP cao cấp của cửa hàng, cho nên chúng tôi muốn tặng miễn phí, cảm
ơn anh chị đã một lòng ủng hộ quán chúng tôi. ”
Hai mắt
tôi tỏa sáng: “Thật sao?” Tôi không nghĩ tới còn có loại chuyện tốt như thế này
a, vội vàng mở hộp ra, mới nhìn qua đã thấy thích rồi, phía trên là một vài
mảnh hoa nho nhỏ, rất phù hợp với hơi thở mùa xuân rực rỡ, nhưng mà mang vào
tay tôi có hơi rộng à.
Quản lý
nói có thể lập tức gọi thợ sửa nhẫn nhỏ lại để vừa với tôi, nhưng mà phải đợi
một chút, vì vậy tôi ngồi trong quán cùng một cô gái xinh đẹp bán hàng nói
chuyện phiếm, dĩ nhiên người này không thể không nói đến ngành nghề của mình,
hết sức giới thiệu cho tôi những style mới nhất, chỉ tiếc là túi tôi trống
không a, có tiền là người ở nhà kia kìa, hơn nữa tôi cũng không quá thích những
thứ này, mua nhiều thật là lãng phí.
Cũng
không lâu sau, quản lý đưa chiếc nhẫn đã được sửa cho tôi, lại hỏi tôi: “Lâm
tiểu thư, chiếc nhẫn này có cần phải khắc chữ không?”
Tôi
ngẩn người, mặt tràn đầy nghi ngờ: “Khắc chữ gì?”
Quản lý
nói: “Không phải sợi dây chuyền ‘ lòng anh vẫn vẹn nguyên ’ ở phía trong có
khắc chữ cái in hoa La Mã sao, ‘ tình này đvẫn đợi ’ này có cần khắc mấy chữ
như thế không?”
Tôi bối
rối, tôi hoàn toàn không biết sợi dây này có khắc chữ, vội vàng kéo cổ áo ra
tháo dây chuyền xuống xem, quả nhiên rất trừu tượng, tôi còn tưởng đó hoa văn
trong thiết kế a!
Tôi
ngốc ngếch hỏi: “Phía trong này là khắc chữ gì vậy?”
Nét mặt
quản lý có chút kỳ quái, giống như không hiểu tại sao người chủ tôi đây lại tự
nhiên không biết chuyện này, nhưng mà anh ta vẫn kiên nhẫn nói: “Nghiêu tiên
sinh tự mình giao phó, viết tắt của chữ cái tên đầu tiên là ‘XY’. ”
Lần này
tôi lại càng không hiểu, cũng không phải là nhiễm sắc thể, vậy XY là gì? Nghiêu
Diệp viết tắt là YY, tôi là LDD, thế nào mà hợp lại ra chữ XY này nhỉ? Chẳng lẽ
là tên tiếng Anh của anh? Bỗng nhiên có cái đó trong đầu tôi chợt lóe lên,
nhanh đến mức tôi giữ lại không được.
Với trí
thông minh của tôi đương nhiên không trả lời được vấn đề này, chỉ có thể mang
theo một đầu đầy dấu chấm hỏi rời khỏi tiệm trang sức, không ngờ lúc đi ngang
qua quảng trường ngoài trời, trong lúc vô tình tôi thấy một bức áp-phích to
quảng cáo——《TO MY LOVE》, ánh nắng mặt trời chiếu vào lâu
ngày cũng đã hơi bạc màu, nhưng mà không hề ảnh hưởng đến những điều tôi đã vừa
bỏ sót.
Trác
Tâm Nghiên, ZXY.
Tâm
Nghiên, XY.
Thì ra
là như vậy.
Không
phải là đi công tác, mà là đi xem người ta biểu diễn.
Không
để cho tôi đụng vào những CD kia, là bởi vì luyến tiếc, ngay cả tặng quà cho
tôi, cũng trắng trợn mang theo dấu ấn của cô ấy.
Tôi
bỗng nhiên bật cười, ‘lòng anh vẫn vẹn nguyên’ thật sự là gì, ‘tình này vẫn
đợi’ là gì.
Nghiêu
Diệp ơi Nghiêu Diệp, người anh đợi rốt cuộc là ai?
Trước
kia, khi tốt nghiệp trung học, tôi có ngồi cùng bàn với một bạn, theo như bạn
này nói, ấn tượng để hình dung về tôi chính là: Đại Đại là một cô gái có sở
trường là ngốc.
Rồi
cũng tương tự như thế, có một lần chúng tôi họp lớp, mấy nữ sinh ở cùng một chỗ
Bát Quái với nhau, vốn là tôi cũng hào hứng khi nghe mấy câu chuyện tình yêu đó
lắm, đáng tiếc là nghe một hồi lâu mà chẳng hiểu được bao nhiêu, vì vậy ngây
ngốc nhìn họ hỏi: “Bọn mày nói là nữ A cùng nam B đang yêu nhau hả ?”
Tất cả
bọn họ đều dùng một loại ánh mắt đặc biệt không thể tưởng tượng nổi nhìn tôi,
nhìn một hồi lâu mới nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ mắt mày bị mù? Bọn họ đều đã ở
chung với nhau lâu rồi, hai người ngày ngày như hình với bóng, không phải là
yêu thì là cái gì?”
“Thì
cùng nhau nghiên cứu học tập!” Tôi cũng không muốn trả lời, kết quả gặp ánh mắt
kinh bỉ của mọi người, tôi chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi, “Bọn họ thực sự ở
cùng một chỗ?”
“Là ở
cùng nhau!” Họ nhất trí gật đầu, nhưng lại bổ sung một câu rất 囧, “Chẳng qua bọn họ hai hai ngày
trước đã chia tay rồi, chúng tao khi nãy là nói chuyện này đó . . . . . ”
Tôi
lặng im, chợt nhớ tới có một lần nào đó tan học đã thấy nữ A đứng ở cửa cầu
thang, tôi vừa định đi đến cùng cô ấy tán dóc, kết quả nam B xuất hiện, sau đó
nữ A nghiêm túc nói với tôi rằng nam B đang giúp cô ấy bổ túc vật lý, tôi liền
“A” một tiếng, vô cùng tin tưởng nên đành rời đi, chẳng lẽ khi đó bọn họ đã có
JQ rồi hả ? Quá là bắt nạt tâm hồn trong sáng thuần khiết của tôi đi. . . . . .
Vì vậy,
ở trong lớp ai ai cũng biết ( nghe nói còn bao gồm cả thầy chủ nhiệm ), chuyện
từ khi bắt đầu đến lúc chia tay, chỉ có tôi là hoàn toàn không biết chút gì.
Nói
chuyện này chỉ là để minh cho cô bạn cùng bạn nói về tôi không hề sai, tôi
chính là một đồ ngốc, nếu như ngốc có thể phân ra mười cấp, chắc tôi cũng lên
tới cấp mười rồi.
Tôi đặc
biệt bội phục mình thật đấy, rõ ràng trái tim giống như bị ngàn cây gai quấn
vào, vô cùng đau đớn, thế mà tôi lại còn cười được, trên đầu mặt trời chiếu
thẳng chóng mặt cực kì, tôi lại thấy lạnh thấu tim, tôi biết rằng đã đến lúc
tỉnh lại rồi. Đúng như bọn Điệp Phi nghi ngờ, Nghiêu Diệp làm sao có
thể thích tôi chứ? Câu chuyện cô bé lọ lem chỉ nên xuất hiện ở trong phim thôi,
nhất là kiểu như yêu nghiệt cấp cao Nghiêu Diệp, căn bản là không thể để ý đến
những người dưới cấp như tôi.
Nếu là
mơ sẽ có một ngày tỉnh lại, chẳng qua, tôi cũng không ngờ sẽ nhanh như vậy.
Có một
điển cố ngày xưa tôi khi nào nghĩ lại cũng rất đồng tình, về cô nàng hàng xóm
của Tây Thi, ai ai cũng sẽ ưu ái những thứ tốt đẹp, với con người cũng
vậy. Tôi cũng thế sao, với điều kiện của tôi, ngay cả đầu
ngón tay của Trác Tâm Nghiên cũng không bằng được, không phải cũng giống như cô
hàng xóm đó sao? Làm sao có thể vừa mắt Phù Sai được chứ?
Hồi
tưởng đủ chuyện trước kia, cộng thêm đủ loại kinh nghiệm ngôn tình tiểu thuyết
sau này tôi đọc được, tôi rất nhanh hình thành ra một đoạn tình tiết máu chó
rối rắm, chuyện xưa thực ra chính là Quý Công Tử Nghiêu Diệp thích mỹ nữ Piano
Trác Tâm Nghiên, nào ngờ Trác Tâm Nghiên lại yêu kiến trúc sư lãng mạn PET¬TER,
hơn nữa còn quyết định kết hôn để ở cùng một chỗ, trong khi Nghiêu Diệp đang
thương tâm thì vật hi sinh tôi đây đúng lúc xuất hiện, còn ngu ngốc thổ lộ tình
cảm, không dùng thì lãng phí quá, không thể tiếp tục ngược được nữa quả thật
xin lỗi người xem, vì vậy tôi đã hạnh phúc trải qua mấy tháng sống tiếp kiếp
sống nữ phụ.
Ngay cả
tôi cũng bội phục mình, bây giờ còn có năng lực phân tích tỉnh táo như vậy,
lòng thì đau gần chết, Tiểu Thiên Sứ trong tôi còn AQ giải thích: Trác Tâm
Nghiên chẳng qua chỉ là quá khứ của anh thôi, cũng không bắt đầu được nữa, tôi
mới là bạn gái hiện tại, tranh thủ một chút, maybe nữ phụ như tôi cũng có thể
hướng tới tương lai!
Điện
thoại trong túi đột ngột vang lên, tôi nhìn người gọi tới, là ảnh tôi chụp bộ
dạng ngốc nghếch của Nghiêu Diệp lúc ngủ, do dự nhưng vẫn nhận.
“Tại
sao em không có ở nhà?” Giọng nói của Nghiêu Diệp vẫn rất trong trẻo lạnh lùng,
nhưng những lúc quan tâm tới người khác anh sẽ hạ thấp giọng xuống một chút,
trầm trầm mê người lắm.
Có lẽ
anh không biết, mỗi lần nghe anh đến nói đến từ ‘ nhà ’ này tôi cảm động lắm,
ngẩng đầu nhìn tấm áp- phích quảng cáo của Trác Tâm Nghiên, tôi bình tĩnh nói:
“Em cảm thấy hơi khó chịu nên ra ngoài hóng gió một chút. ” Do đang bị thương
nên anh không để cho tôi ra ngoài, thực ra tôi đã có thể dễ dàng đứng lên ngồi
xuống dịch chuyển chân tạm ổn lắm rồi, tôi gọi anh là quản tù, mà tôi chính là
phạm nhân bị anh nhốt lại, chẳng qua tình huống của tôi đặc biệt một chút, là
tự mình quy định phạm vi hoạt động mà thôi.
Anh
không phản đối: “Em mới vừa hồi phục, đừng ra ngoài lâu quá, lúc về nhớ gọi
taxi, tối nay anh còn có bữa tiệc làm ăn, có lẽ sẽ về trễ một chút. ” Nghe xem,
thấy giống như chồng đang xin phép vợ đi ra ngoài nhỉ?
Mũi tôi
ê ẩm, thấp giọng lắp bắp: “Vâng, em biết rồi. ”
Trở lại
ngôi nhà, dì giúp việc đã dọn dẹp xong nhà cửa, nấu xong cơm đâu vào đấy rồi
về, nhưng mà hôm nay tôi một chút cũng không muốn ăn, chỉ miễn cưỡng nuốt hai
thìa cơm rồi trở về phòng trùm chăn ngủ, trong đầu đều là những thứ linh tinh
linh tang, làm thế nào cũng không hiểu rõ.
Đèn
trong phòng vụt sáng, chói mắt, Nghiêu Diệp ngay cả tây trang cũng không thay
đã vào phòng ngủ, ôm cả người tôi lẫn chăn vào lồng ngực, khuôn mặt rất gần:
“Em không thoải mái sao? Dì giúp việc nói tối nay em không ăn cơm. ” Có lẽ anh
chưa phát hiện điểm khác thường, tôi nhìn lên đồng hồ treo tường, mới hơn tám
giờ, bữa tiệc làm ăn lần này kết thúc thật sớm, nhưng mà tôi không muốn nói
chuyện cùng anh, đẩy anh ra rồi chạy vụt vào phòng tắm.
Anh ở
ngoài cửa gõ một cái: “Ngốc?”
Tôi một
bụng tức giận, hướng phía cửa phòng tắm lớn tiếng nói: “Em muốn tắm, anh đừng
để ý tới em!” Sau đó mở vòi hoa sen, thận trọng nghe một lúc, bên ngoài phòng
tắm không có động tĩnh gì, trong tiếng nước chảy ào ào tôi mới dám bật khóc, từ
đầu đến chân lạnh như băng, thì ra mình hoàn toàn không hề biết, liệu anh có
thật lòng hay không, lúc có sinh vật giống đực đến gần tôi anh có ghen không,
cái cảm giác lúc gần lúc xa đó, lúc tôi tưởng rằng đã đến được gần anh, hóa ra
anh lại rất xa tôi.
Tôi ở
trong phòng tắm giày vò hơn nửa tiếng, tóc ướt nhẹp đi ra, giật mình, Nghiêu
Diệp đang ngồi ở cửa sổ sát đất hút thuốc, tôi cũng không thèm để ý đến anh,
thẳng người bổ nhào nằm xuống giường.
Nghiêu
Diệp rất nhanh kéo tôi dậy, cau mày nói: “Để tóc ướt mà ngủ dễ bị nhức đầu lắm.
” Vừa nói vừa dùng khăn bông giúp tôi lau khô tóc, một bên lại cầm máy sấy thổi
vù vù, tôi len lén nhìn vào trong gương, hai chúng tôi giống như một cặp vợ
chồng đã kết hôn nhiều năm, thật tự nhiên, thật dịu dàng.
Anh chỉ
chỉ vào hốc mắt như hột đào lớn của tôi, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao lại khóc? Có
phải lại đụng vào chỗ nào không? Người đã lớn như vậy cũng không chịu chú ý một
chút, một ngày ba bữa cũng không lo được. ”
Đúng
vậy a, tôi vì không lo được nên mới thích anh!
Tôi
manh mẽ nhìn chằm chằm vào anh, đè ép cổ họng nói: ” Hôm nay em xem một bộ
phim, càng nghĩ càng khó chịu, lúc bắt đầu nam chính cùng nữ chính vui vẻ hạnh
phúc ở cùng nhau, hai người cũng đang chuẩn bị kết hôn, kết quả trước hôn lễ
một ngày nữ chính biết vai nam chính hóa ra lại thích thanh mai trúc mã ngày
xưa, thế nên nữ chính đã chạy trốn trong ngày kết hôn đó . . . . . . ”
Anh tắt
máy sấy, giúp tôi chải tóc, bình tĩnh hỏi tôi: “Hả? Sau đó thì sao, kết thúc
như thế nào?”
Tôi
nhún nhún vai: “Trời mới biết, khi đó em đang khóc, cũng không xem diễn biến
sau này. . . . . . ” Đều là tôi trong lúc hỗn loạn nói bừa, ai mà biết
kết thúc chứ?
Tôi
giương mắt lặng lẽ nhìn anh, vẻ mặt bình tĩnh không hề dao động, lại có vẻ như
có chút gì đó hoảng sợ. Tôi cố ý ngáp một
cái ra vẻ muốn ngủ, thế nhưng anh lại không chịu buông tha tôi, kéo tôi ngồi
xuống bàn phòng bếp, tự mình hâm nóng thức ăn rồi đặt một dĩa trước mặt tôi:
“Ăn đã rồi ngủ tiếp, nếu không lát đói bụng đến cồn cào, nửa đêm cũng ngủ không
yên đâu, vừa lúc anh xã giao cũng không ăn nhiều, em cùng ăn với anh vậy. ”
Nghiêu
Diệp ăn cơm cũng vẫn tao nhã lịch sự như vậy, không nói lời nào, ngược lại tôi
thường ngày luôn hay nói nhảm, trên bàn cơm chẳng bao giờ yên bình được, chỉ là
hôm nay tôi cũng im lặng, yên lặng ăn, yên lặng nhìn anh. Sau khi ăn xong tôi ngồi xem TV, rồi tự nhiên lại muốn
ăn kem, mới tới tủ lạnh, người nào đó xuất quỷ nhập thần đúng lúc xuất hiện,
anh lạnh lùng lườm tôi một cái: ” Hôm qua em mới kêu đau bụng ầm ĩ, hôm nay
không cho phép ăn lạnh. ” Giọng nói mạnh mẽ như thế, cách thương lượng cũng
không có.
Tôi
bỗng nhiên nghĩ, anh thật ra đối với tôi rất tốt, một chút xíu như vậy mà anh
cũng để ý à? Tôi khờ khạo ôm hông anh thật chặt, quyết tâm phải bỏ đi ý định
chia tay anh trong đầu, quá khứ đã qua rồi, cái chúng tôi cần phải quan tâm
chính là hiện tại và tương lai, dù sao hạnh phúc là tự dựa vào mình đấu tranh
mà, không phải sao?
Nhưng
mà cuộc sống không phải là phim, không phải có thể mặc người khác tùy ý mở ra
là xem được, kết thúc không tốt rồi sẽ nhanh chóng có kết thúc hạnh phúc, và
nháy mắt cái chúng ta có thể lớn lên.
Khi đó
tôi không nghĩ tới, một tháng sau đột nhiên lại có tin Trác Tâm Nghiên ly hôn ,
hơn nữa tôi còn ngây ngốc đoán được rằng có lẽ là vì anh.
Nhờ có
phương pháp ghi hình dạy học cùng với điện thoại điều khiển chỉ đạo xuyên biển
của Nghiêu mẹ, khả năng nấu nướng của tôi đã tiến bộ rất nhiều, ít nhất Nghiêu
Diệp cũng thích ăn mấy món ăn có da có thịt tôi làm được, không khỏi cảm thán
một câu, sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại, lớn đến nỗi có thể nói tài nấu
nướng của tôi lên như diều gặp gió đạt cấp năm sao, mẹ tôi mà biết khẳng định
sẽ hộc máu cho xem.
Ngày
xuất nghề tôi đặc biệt gọi điện thoại cho Nghiêu Diệp, nói anh buổi tối nhất
định phải về nhà sớm chút, anh hỏi tôi tại sao, tôi nói có bí mật ngạc nhiên
cho xem, anh vui vẻ đáp ứng. Sau
đó một mình tôi vội vội vàng vàng chạy đến siêu thị mua nguyên liệu, hạ quyết
tâm hôm nay nhất định phải khiến cho anh nhìn tài nấu nướng của bản cô nương
với cặp mắt khác xưa, ai bảo anh luôn cười nhạo tôi chứ!
“Lạch
cạch leng keng” hơn nửa ngày, tôi lăn qua lăn lại ở trong bếp cuối cùng các món
mỹ vị rốt cuộc đã được ra lò, sắc, hương, vị đủ cả, chỉ thiếu người thưởng thức
Nghiêu Diệp nữa thôi. Nhưng mà phiền
lòng ở chỗ người thưởng thức này chậm chạp mãi không về, gọi điện thoại cho
anh, anh lại không nhận, tôi chờ rồi lại chờ, đói bụng đến mức hai mắt hoa lên,
để chống lại việc cùng chu công chơi cờ, tôi vội chạy ra xem TV, bất tri bất
giác nằm trên ghế sa lon ngủ thiếp đi, cho đến nghe được tiếng cửa mở khóa, tôi
mới tỉnh lại.
Nghiêu
Diệp vừa vào cửa tôi liền chạy tới, ngửi thấy mùi rượu rất nồng, cau mày hỏi anh:
“Không phải là em đã dặn anh về nhà sớm chút sao? Đi đâu vậy, tại sao lại không
nhận điện thoại của em? Cũng không biết người ta suốt ruột đến cỡ nào
sao. . . . . . ”
Anh đổi
giày, sờ sờ mặt tôi bình tĩnh nói: “Xảy ra chút chuyện nên phải nán lại, em chờ
lâu rồi ư?”
Tôi
thấy mặt mày anh uể oải, mệt mỏi quá, quan tâm hỏi: “Là chuyện rất nghiêm
trọng?”
Anh
dường như không muốn cùng tôi nói chuyện nhiều, khoát tay: “Em đừng lo, anh có
thể xử lý tốt, khuya lắm rồi, em mau đi ngủ đi. ” Anh kéo cà vạt ra rồi bước
vào phòng.
Nhìn
bóng lưng anh tràn đầy tâm sự tôi rất không vui, tâm tình càng không tốt nổi,
tôi yên lặng cất thức ăn xong mới pha một ly trà sâm mang vào, lúc nãy Điệp Phi
điện thoại cho tôi, hàn huyên một hồi con bé mới cho tôi một cái kết luận, Lâm
Đại Đại, không nghĩ tới thì ra mày cũng là người vợ hiền lành mẫu mực a.
Tôi lắc
đầu bật cười, đem trà bưng đến phòng của Nghiêu Diệp, gõ cửa không ai đáp lại,
đẩy cửa khép hờ ra mới nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Nghiêu Diệp
đang tắm, mặt tôi đỏ lên, vội vàng đem trà sâm đặt trên bàn sách của anh, đang
định đi ra thì nghe thấy điện thoại di động của anh vang lên, là tiếng tin
ngắn.
Khi đó
tôi bị ma xui quỷ khiến thế nào lại đem đầu dò xét liếc mắt qua, sau này lại
càng hối hận. Điện thoại di động của anh với tôi là điện thoại tình
nhân, tôi màu hồng, anh màu đen, đây chính là thành quả lần trước tôi ném điện
thoại đi sau đó bắt anh đổi điện thoại cho giống, sản phẩm mới nghiên cứu phát
triển của công ty anh đó.
Tin
ngắn thuộc loại trực tiếp xem được: hôm nay may mà có cậu giúp tôi, nếu không
tôi thật không biết nên làm cái gì bây giờ, cám ơn cậu.
Người
gửi tin: Tâm Nghiên.
Đầu của
tôi vang lên một tiếng “Oanh”, cả người choáng váng.
Đúng
lúc này Nghiêu Diệp từ phòng tắm đi ra, anh khó hiểu hỏi tôi: “Tại sao còn chưa
đi ngủ? Cũng mười một giờ rồi đó. ”
Tôi hỏi
ngược lại: “Anh có cái gì……. . không
muốn nói cùng em không?”
Anh
nhăn mày lại , có chút không vui: “Đang tốt đẹp, em rốt cuộc bị sao vậy?”
Tôi
sững sờ nhìn anh nói: ” Ý em nói, thật ra tối nay anh đi gặp Trác Tâm Nghiên
phải không?”
Anh
ngẩn người, nhìn tôi không nói lời nào.
Tôi
tiếp tục hỏi: “Mỗi buổi biểu diễn của cô ấy anh đều đến, trong ngăn kéo chồng
chất album kia là cô ấy tặng anh phải không? Còn nữa, dây chuyền ‘ lòng anh vẫn
vẹn nguyên’vốn là anh tính tặng cho cô ấy chứ gì? Rồi sau đó không ngời giữa
đường bị một Trình Giảo Kinh là em đây đoạt mất, còn suốt ngày coi như bảo bối,
anh xem đây là cái chuyện gì?Em không phải nên sửng sốt hơn sao?”
Anh vẫn
không nói lời nào, tôi cũng không thèm để ý nữa, bình tĩnh đi vào phòng bếp đem
toàn bộ thức ăn đổ vào thùng rác, tiếp đó trở về phòng mình, hung hăng mở tủ
treo quần áo lấy va ly ra, nhanh chóng cầm đống quần áo hỗn độn nhét toàn bộ
vào bên trong.
Nghiêu
Diệp từ phía sau đi tới kéo tay tôi ngăn lại: “Em làm cái gì vậy? Gần đây Tâm
Nghiên và chồng của cô ấy đang có mâu thuẫn không vui, mọi người là bạn bè lâu
năm nên anh không thể mặc kệ bỏ cô ấy lại một mình, chuyện chỉ đơn giản vậy
thôi, em nghĩ ngợi lung tung cái gì chứ?”
Tôi đẩy
anh ra, vẻ mặt đặc biệt bình tĩnh nói: ” Đúng là em nghĩ ngợi lung tung sao?
Nghiêu Diệp, có một số việc em không nói không có nghĩa là em không biết, thật
ra thì anh không phải là không thể bỏ lại cô ấy, mà là không muốn buông cô ấy
ra chứ gì? Em không phải là người thông minh, lâu như vậy mới nhìn rõ chân
tướng sự thật, thôi thì tại em xui xẻo, anh cũng không cần phải tiếp tục giải
thích gì cả, em đầu hàng, em rút lui, OK?” Tôi tìm hộp dây chuyền nhét vào tay
anh, “Cái này trả lại cho anh, em, Lâm Đại Đại không hèn hạ đến mức chiếm đồ
của người khác!”
Người
anh rõ ràng cứng lại, không thèm nhìn đến ném hộp qua một bên, anh ngồi thẳng
xuống giường phá hoại việc dọn đồ của tôi, tôi nhét vào một cái anh liền kéo ra
một cái, cuối cùng tôi cũng tức giận, dứt khoát đồ cũng không cần, xoay người
đi ra cửa.
Anh sau
lưng ghìm chặt tôi, giọng nói vừa gấp vừa bực: “Giận thì giận, đã trễ thế này
còn muốn đi đâu?Em có thể chín chắn lên một chút không hả?”
Tôi
muốn đẩy tay anh ra nhưng lại không đủ sức, tức giận tới mức há miệng cắn
xuống, anh bị đau mới chịu buông ra, tôi cười lạnh nói: “Điểm này không cần anh
lo, em rất chín chắn! Đời em đây chuyện không chín chắn nhất chính là cùng anh
ở chung một chỗ, rồi còn như kẻ ngu ngốc chẳng hay biết gì, tự cho đó là vô
cùng hạnh phúc!”
Sắc mặt
anh biến đổi, bất đắc dĩ nói: “Chờ em tỉnh táo lại chúng ta mới có thể cùng
nhau nói chuyện được. ”
Tôi
nhìn anh giễu cợt: ” Giờ em rất tỉnh táo, anh muốn nói chuyện gì? Nói chia tay
phải không? Không cần chọn ngày lành tháng tốt đâu, bây giờ nói ra cũng được
lắm đấy, dù sao chúng ta đã game over rồi !”
“Em có
ý gì? Em lập lại lần nữa xem. ” Anh yên lặng nhìn tôi, giọng nói trầm trầm, ánh
mắt đầy vẻ đáng sợ, nếu như là thường ngày tôi nhất định cho dù lá gan có lớn
đến mấy cũng không dám nói.
Nhưng
lúc này không giống ngày xưa nữa rồi, tôi khinh thường hừ lạnh: “Thế nào? Cái
người này thông minh như vậy sao nghe cũng không hiểu? Lời sao ý vậy!” Nói xong
cũng ra khỏi cửa.
Đêm đó
gió lớn lắm, thành phố này được mệnh danh là Thành Phố Không đêm, trên đường
người qua lại rất nhiều, ở quảng trường tôi thẫn thờ ngồi trên ghế một đêm,
khóc một đêm, suy nghĩ rất nhiều việc, nhưng mà chuyện gì cũng không có kết
quả, không nghĩ ra tại sao Nghiêu Diệp lại chọn tôi, không nghĩ ra tôi thích
anh vì cái gì, không nghĩ ra chúng tôi còn có lý do gì để ở chung một
chỗ. Nghiêu Diệp theo tôi cả đêm, không hỏi tôi cái gì, chỉ
lặng lẽ đứng cạnh tôi, thế nhưng như vậy liệu có ích lợi gì nữa đây? Áy náy?
Xin lỗi, tôi không cần thương hại.
Tôi
nhắn một tin nhắn cho anh: Anh không cần phải đi theo em, như vậy sẽ khiến em
cảm thấy mình rất đáng thương.