Chạy Theo Thuyền Giặc

Chương 27: Chương 27: Quách vương tử tỏ tình




Sau khi Nghiêu mẹ đi, ngày qua ngày trở nên hết sức nhàm chán.

Ngày nào đó, Nghiêu Diệp chỉ lên tờ lịch có khoanh một vòng đỏ chói, bộ mặt nghi ngờ hỏi tôi: “Cái ngày 14 này là ngày gì?”

Tôi vừa bóc xoài vừa lật tạp chí, nhìu mày nhìn lịch, thuận miệng nói: “Ngày đó ạ, yes, ngày đặc biệt.”

“A, ngày mấy nhỉ, ngày kỉ niệm yêu nhau à?” Tôi không ý thức được Nghiêu Diệp lẩm bẩm câu gì sau đó.

“Em khi nào thì nhớ mấy ngày nhàm chán đó chứ, đó là ngày em tạm biệt thần tượng…” Còn chưa dứt lời, tôi cmar thấy một trận khí lạnh bao phủ toàn thân, lặng lẽ nâng mắt lên nhìn Nghiêu Diệp, sắc mặt âm trầm đến dọa người

Anh hừ lạnh: “Nhàm chán, yêu anh nhàm chán à?”

Tôi vội lấy lòng ai kia: “Đương nhiên là không phải à! Anh em yêu bằng trời bằng biển, trong lòng em nào có người nào quan trọng hơn chứ. ”

“Tốt nhất là như vậy. ”Khóe miệng anh cong lên, bí hiểm nhìn tôi một cái, tàn nhẫn cướp luôn miếng xoài trên tay, ăn sạch sẽ, ăn xong còn ý vị sâu xa nhìn tiếp quả xoài trầm tư.

Tôi tự cho chuyện này cứ thế mà qua thôi, anh cũng không hỏi thêm nữa.

Tối thứ bảy anh nói có xã giao, tôi đang mừng rỡ anh mặc đẹp hẹn Điệp Phi cùng đi xem kì thi hùng biện, thần tượng Quách Tử Hiên của tôi thi trận cuối cùng trước khi tốt nghiệp nha, địa điểm chính là tại trường.

Trong hội trường người người tấp nập, Hồ Điệp Phi tận dụng quan hệ xin được hai vé hạng nhất, tôi vui rạo rực ngẩng đầu chờ thần tượng đi ra, trong lòng hưng phấn dị thường.

Hồ Điệp Phi kéo tay tôi: “Này, tao thấy trên BBS thần tượng của mày thanh minh, nói là chưa có người yêu, mày xem chưa?”

Tôi giật mình, nhìn chằm chằm: “Thật không?Sao tao không biết?”

Nó vỗ trán tôi: “Mày không phải là fan trung thành sao?Cái này cũng không biết?”Nó nói tiếp: “Nhưng mà mày cũng đừng hưng phấn quá, dù sao mày cũng có thầy Nghiêu rồi, hồng hạnh vượt tường trời không tha đâu. ”

Tôi suýt chút nữa phụt nước miếng, cái con bé này sao dùng từ kinh hoàng như vậy, tôi cũng đâu có muốn ra khỏi tường.

Đang nói thì Quách Tử Hiên xuất hiện, áo sơ mi quần tây thanh lịch, kèm thêm một gọng kính đen, lễ phép cúi đầu chào mọi người, không cần phải nói, cả hội trường ào ào vỗ tay, tôi dám nói nửa người xem ở đây đều là vì anh ta mà tới, phong độ, nội hàm còn đẹp trai nữa a.

Thấy tướng ngồi tao nhã của Quách Tử Hiên, tôi hoài nghi chính mình, rõ ràng hình tượng của tôi chính là loại nam sinh trắng nõn dịu dàng như vậy, thế nào mà cuối cùng lại thích Nghiêu Diệp ăn tươi nuốt sống tính tình ác liệt kia chứ?

Tôi thoáng chốc choáng váng, Hồ Điệp Phi kéo tay áo tôi mới hoàn hồn: “Này, lạ nha, trường mình sao bây giờ mạnh mẽ quá, ngay cả thần tượng của mày cũng không chống đỡ nổi, thật là bén nhọn, phản bác tuyệt vời. ”

Tôi lúc này mới quay lại nhìn sâu khấu, đúng là Quách Tử Hiên bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, luống cuống lắp bắp, đỏ mặt như sam, thật là cảnh trăm năm hiếm gặp. Nhìn người phản bác anh ta, cũng là một gương mặt quen thuộc, tại sao trước kia không lợi hại như thế chứ?Tiếp theo là một cuộc phải công ngoài dự đoán, cuối cùng trường của tôi vô địch, Quách Tử Hiên không giữ được ghế của mình, Điệp Phi hô hào, nói chúng ta rốt cục cũng rửa sạch nỗi nhục, tôi lại chả có tỉ cảm giác vinh nhục nào, thần tượng Quác Tử Hiên trong lòng tôi là tuyệt nhất, lời vừa nói ra đã bị nó hung ác tát cho một cái.

Tan cuộc, Điệp Phi vào phòng rửa tay, tôi ở sảnh chờ, bỗng nhiên có người dừng lại trước mặt tôi: “Chào bạn. ”Giọng nói này, sao lại quen vậy nhỉ.

Tôi ngẩng đầu lên, lập tức bối rối, theo bản năng nhìn xung quanh, lúc này mới ngây ngốc chỉ vào mũi mình, “Mình, mình sao?”

Trời ạ, là vương tử Quách Tử Hiên của tôi nha!

Cậu ta cười nhạt, gật đầu: “Đây còn ai khác sao?Bạn Lâm Đại Đại. ”

Tôi sững sờ há miệng, nhịp tim mới nhanh làm sao.

“Có phải đang nghĩ mình tại sao lại biết bạn không?”

Tôi gật vội.

“Có phải đang muốn hỏi mình tìm bạn làm gì không?”

Tôi lại gật lần nữa.

Cậu ta hỏi tiếp: “Sao ngày đó bạn không tới?”

Tôi lập tức囧 , ngày đó, Quách vương tử hẹn tôi khi nào a?Sao tôi không biết?

Cậu ta cười: “Không nhớ cũng không sao, bây giờ mình chỉ muốn hỏi, chúng mình qua lại được không?”

Tôi quán tính gật đầu, nhưng mà chờ đại não phiên dịch ra những tầng ý nghĩa sâu xa trong đó thì vội lắc đầu nguầy nguậy.

Cậu ta cười đến rực rỡ, hai má có lúm đồng tiền rất đáng yêu, tôi nhất thời chống không nổi: “Cậu gật đầu rồi lại lắc đầu là có ý gì?”

Tôi không biết xử trí thế nào, cũng không trả lời lại được.

“Ý của cô ấy là cự tuyệt cậu. ”Một giọng nói rất lạnh lùng, sau lưng tôi toát ra mồ hôi lạnh, chậm rãi xoay người, chính là Nghiêu đại nhân nhà tôi…. Anh một tay nắm lấy vai tôi, tôi nhìn không ra vẻ mặt anh lúc này, chỉ nghe được giọng rất lãnh đạm: “Tôi là bạn trai của cô ngốc này, Nghiêu Diệp, rất vui được gặp. ”

Nghe danh Nghiêu Diệp, mày Quách Tử Hiên nhếch lên, giống như có biết: “Ngưỡng mộ đã lâu. ”

Không biết sao, tôi bỗng nhiên nghĩ tới trận chiến ở Tử Cấm Thành giữa Tây Môn Xuy Thuyết và Diệp Cô thành, hai người đánh lửa bùng khắp trời.

Tôi bỗng nhiên nói: “Hôm nay trăng sáng quá. ”

Nghiêu Diệp vừa bực mình vừa buồn cười ôm sát tôi, Quách Tử Hiên rất không nể tình cười to: “Bọn họ nói cậu dở hơi tôi cũng không tin lắm, giờ thì tin thật rồi, rất đáng yêu haha. ”

Tôi nổi giận, hoài nghi nhìn xem có phải cậu ta chọc tôi không, sao lại phá hư hình tượng người yêu mình như vậy?

Cậu ta nghiêm mặt nói: “Hôm nay tỏ tình chỉ làm muốn trước khi tốt nghiệp không có tiếc nuối, chúc cậu hạnh phúc. ”

Tôi còn chưa kịp nghĩ ra, Quách vương tử giờ là đang diễn cảnh tuồng nào vậy?

Sau khi Quác Tử Hiên rời đi, Nghiêu DIệp hừ lạnh một tiếng, lập tức hất tay tôi ra, tôi đuổi theo không ngừng kéo tay anh, anh lại đẩy ra, tôi kép, anh đẩy, cuối cùng tôi không nhịn được nữa, nhảy lên túm lấy lưng anh, đây là chiêu sở trường của tôi đó.

Quả nhiên không hất ra nữa, còn giữ tôi vững vàng, mùi nước hoa nhàn nhạt xông vào mũi.

Anh quở trách: “Ngốc như vậy còn có người nhận em. ”

Tôi trợn mắt, kiểu gì vậy, nhưng mà nhìn vành tai anh đỏ ửng, tự nhiên lại lóe ra, xấu xa hỏi: “Anh không phải đang ghen chứ?”

Anh chết không thừa nhận: “Em nghĩ quá nhiều rồi, anh ước gì có người dẫn em đi, khỏi phiền anh. ”

Tôi ôm sát anh cười khúc khích: “Nói đi mà, em sẽ không nói với người khác đâu. ”

Anh nhéo mũi tôi hừ lạnh: “Còn đắc ý đúng không?Xem anh về sẽ xử em thế nào!”

Tôi chắc thắng nói: “Em không sợ, anh không bỏ được đâu!”

“nếu có lần nữa em thử xem anh bỏ được không?”Nghiêu DIệp vừa bực mình vừa buồn cười nhìn tôi.

Trong lòng tôi vụng mừng, hắc hắc, anh đang lo nhé.

Tôi về nhà mới nhớ ra Điệp Phi bị tôi vất vào nhà cầu rồi, rúc cổ gọi điện cho nó nhận đòn.

Nó không hề khách khí xử tôi, sau đó nói: “Thật ra thầy Nghiêu đã sớm nói là sẽ đến đón mày rồi. ”

Tôi giật mình, lúc đó mới nhớ ra, Nghiêu DIệp làm sao biết trường có kì thi hùng biện, hơn nữa còn xuất hiện kịp thời?

Điệp Phi nói: “Tao mới nghe nói, thầy Nghiêu nhà mày ở trường từng là kì thủ hùng biện quốc tế, lần này trường mình có mời thầy sang chỉ đạo. ”

Còn có chuyện như vậy?Tôi giương mắt nhìn Nghiêu Diệp đang xử lí email cách đó không xa, nghĩ tới ngày anh hỏi tôi về con số 14, được rồi, thì ra đã có âm mưu như vậy a.

Tôi cúp máy, lình lình nhảy lên bắp đùi ai kia: “Nói mau, anh có phải biết em sẽ đi xem hùng biện nên mới giở thủ đoạn sau lưng không. ”Tôi đương nhiên biết người này sẽ không duyên vô cớ mà đi chỉ đạo.

“Em nói trước, tại sao lại thích đi xem hùng biện, tại sao thích tên kia?”

“Tài ăn nói của người ta tốt, cho nên em khâm phục a. ”

“Vậy anh chỉ đạo đội đánh bại thần tượng của em, anh lợi hại hơn đúng không?”

“Ừ thì cũng không tệ…. ”

“Được, về sau em sùng bái anh đi. ”

Tôi ngơ ngẩn, toét miệng cười, ôm cổ anh: “A, anh ghen đúng không?”

Anh hất tay tôi ra: “Anh không thích ăn chua. ”

Tôi lại dây dưa không ngớt: “Ai nha, nhận đi anh ghen mà. Đừng giận nữa, em hôn anh bồi thường ít phí tổn tinh thần nhá. ”

Anh nhếch mày lên, tôi bản năng lùi về sau, nhưng mà không thành công, bị anh túm chặt, nuốt nước miếng hỏi: “Anh, anh rốt cuộc muốn làm gì?”

Theo truyền thuyết cách thức tiêu chuẩn để hôn ùm ùm kéo đến, sau đó cháy oanh oanh liệt liệt.

Vốn chỉ nghĩ đùa anh, cuối cùng bị anh đùa lại, chỉ có thể nói tôi còn quá thấp mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.