Nói
thật, nếu không phải Nghiêu Diệp gọi một tiếng “Mẹ” thì tôi vĩnh viễn không thể
tưởng tượng nổi Nghiêu mẹ hòa ái như thế lại có một đứa con trai phúc hắc như
vậy, điều này càng chứng minh rằng Nghiêu Diệp nhà ta đã bị đột biến gen. Tôi
thận trọng nghĩ, giống như quan hệ giữa tôi và Nghiêu mẹ bây giờ thì về sau
tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại vấn đề như mẹ chồng nàng dâu hay gặp phải
đâu, hắc hắc, hai chúng tôi mức độ hòa hợp như vậy thật là khiến người khác hâm
mộ không thôi mà.
Thật ra
thì ban đầu tôi còn nơm nớp lo sợ phải chú ý, dù sao mẹ chồng đại nhân tương
lai ở trước mặt ai lại không căng thẳng chứ? Nhưng có một ngày Nghiêu mẹ bất
ngờ đến thăm lại phát hiện tôi đang ngồi chăm chú xem một bộ phim tình yêu
không hề có ý nghĩa nội hàm gì sất, bà lại có thể tràn đầy hứng thú ngồi xuống
cùng xem với tôi, hơn nữa khi xem đến những đoạn kịch tính còn có thể vỗ bàn
cùng nhau chửi bới tên biên kịch vô lương tâm, vì vậy chúng tôi nhanh chóng trở
thành mẹ chồng nàng dâu thân mật, thế giới thật ra rất đơn giản mà.
Chỉ cần
có Nghiêu mẹ ở bên, mỗi một ngày trôi qua đều hết sức đặc sắc, bởi vì bạn vĩnh
viễn sẽ không cảm thấy nhàm chán, nhất là khi bà lại có vô vàn ưu điểm giống
như tôi, ví dụ như sẽ không xuống bếp, thích xem trai đẹp, còn có thể lấy việc
khiến cho Nghiêu Diệp phát điên làm thú vui, vân vân, chúng tôi càng ngày càng
cảm thấy hai người sao mà chung chí hướng đến thế, chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Ngày
thứ hai mươi mốt sau khi vinh quang bị thương, tôi rốt cuộc có thể tháo bột.
Hồi
phục đi lại là một việc vừa khổ vừa sướng, khổ là ở thân thể tôi, sướng là ở
trong lòng tôi, bởi vì sau khi được Nghiêu mẹ ân cần dạy bảo mỗi ngày, bây giờ
Nghiêu Diệp rất hay đến thăm tôi. Luyện tập mấy ngày, tôi rốt cuộc cũng đi bộ
nhanh nhẹn hơn rất nhiều, chẳng qua là đôi khi cần người khác giúp đỡ.
Tôi vịn
cánh tay Nghiêu Diệp mượn lực bước đi lạo đạo, anh khống chế lực nắm chặt tay
tôi, nhỏ giọng dặn dò: “Em đừng vội, chậm một chút, cẩn thận lại ngã. ”
Tôi bĩu
môi nghiêng người lại, dùng ánh mắt thật thuần khiết nhìn anh hỏi: “Anh xem
chúng ta có giống đang diễn trò hay không chứ?”
Nghiêu
Diệp vẻ mặt hoang mang khó hiểu: “Diễn cái gì?”
Tôi giơ
ngón tay làm thành hoa sen, khí định thần nhàn mỉm cười nói: “Chính là Thanh
cung kịch a, có tên là《 Từ Hi cùng Lý Liên Anh 》Lại đây, Tiểu Diệp, mau đỡ ai gia hồi
cung nghỉ ngơi. . . . . . ” Cái nick name ‘ Tiểu Diệp ’ này tôi cười nhạo anh
đã không dưới mấy chục lần, mặc dù mỗi lần đều bị anh chỉnh đến thảm, nhưng tôi
vẫn chọc không biết mệt.
Nghiêu
Diệp mắt sắc lạnh nhìn xuống tôi, không giận ngược lại còn cười, chẳng qua là
cười lạnh: “Vậy sao? Anh lại cảm thấy giống như là đang diễn chuyện chăn nuôi
heo, hơn nữa bất hạnh hơn là anh đây nuôi phải một con heo nhỏ ngu ngốc. ”
Tôi
không thèm quan tâm, nắm tay của anh đắc ý hỏi ngược lại: “Vậy xin hỏi Nghiêu
Diệp tiên sinh, cùng một con heo nói yêu thương vậy chẳng phải anh so với heo
càng ngốc hơn à?” È hèm, cứ việc phóng ngựa tới đây đi, bản Tiểu Trư cũng không
phải là ngồi không đâu nhé!
Nghiêu
Diệp cưng chiều búng vào chóp mũi tôi một cái, cong mày: “Đúng, đúng, không ngu
ngốc thì làm sao nhìn trúng cô Ngốc này chứ. ”
Chờ lúc
Nghiêu Diệp đỡ tôi trở lại phòng bệnh, tôi trong nháy mắt trong đầu chỉ có một
chữ, thay đổi bất ngờ, ngay cả Nghiêu Diệp cũng ngơ ngác như con bò đội nón.
Hành lý
của tôi dưới sự chỉ huy của Nghiêu mẹ đã được đóng gói vào trong valy xinh xắn
.
Nghiêu
Diệp nhìn lướt qua, cau mày hỏi: “Mẹ? Mẹ đang làm cái gì vậy?”
Nghiêu
mẹ vỗ vỗ tay, cười híp mắt với chúng tôi nói: “Hôm nay mẹ đã hỏi chú Từ của
con, tình trạng Đại Đại tốt hơn nhiều rồi, bây giờ có thể xuất viện nghỉ dưỡng,
mẹ thấy cả ngày sống ở bệnh viện ngửi mùi sát trùng cũng không tốt, cho nên kêu
người thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất viện. ”
Tôi lúc
này mới hiểu rõ gật đầu: “A, hoá ra là như vậy, con phiền đến mẹ rồi, nếu không
con về trường cũng phải dọn dẹp lại. ” Rất cảm động a, mẹ chồng tri kỉ như vậy
đi đâu để tìm đây chứ? !
Nghiêu
mẹ lập tức đổi vẻ mặt, thật nghiêm túc nói: “Đứa nhỏ ngốc, con còn quay về
trường làm gì? Mẹ nghe nói, bạn cùng phòng của con đã chuyển ra ngoài thực tập,
chân của con lại không thể tốt ngay được, từ trên xuống dưới không ai chăm sóc
sẽ gặp rất nhiều khó khăn, mẹ nghĩ con trực tiếp đến ở với Tiểu Diệp cũng tốt, nhất cử lưỡng tiện!”
Thế này
mà là nhất cử lưỡng tiện à? Cái từ này rất dễ dàng làm cho
người khác mơ tưởng viễn vông, suy nghĩ bậy bạ đó.
Chân
mày Nghiêu Diệp cau lại y như bánh chèo Thiên Tân, chỉ biết hét lên một tiếng:
“Mẹ! ! !”
Tôi
nhắm mắt tâm thần bất định nói: “A mẹ à, như thế này không được tốt lắm đâu?
Con vẫn nên trở về trường học. . . . . . ”
Nghiêu
mẹ lập tức dừng lại: “Này, con gọi mẹ, mẹ là mẹ của con đấy, vợ con cũng vậy,
đừng nói nhiều, mẹ đều đã sắp xếp xong xuôi đâu vào đấy, ở cùng nhau đi. ”
Mặt của
tôi “bùng” một cái đỏ ửng lên, máu trong người cấp tốc chảy ngược, ngón tay vô
thức vuốt vuốt cúc áo bệnh nhân, lại len lén nhìn Nghiêu Diệp một cái, không
thể nào, thật sự là phải ở chỗ của anh? Quá nhanh đó? Tôi cho tới bây giờ cũng
không nghĩ tới chuyện này. . . . . . Nhớ lại hai ngày trước, tôi cùng Nghiêu mẹ gần đây xem
một bộ phim truyền hình đang rất nổi, và trong đó có các tình tiết then chốt
là: vui mừng oan gia, chưa cưới sinh con, gương vỡ lại lành.
Nghiêu
mẹ tự nhiên lại nghiêng người qua, thình lình nhìn hỏi tôi: “Con dâu a, ngày
nào đó con sinh cho mẹ một đứa cháu để ôm được không?”
Tôi
thiếu chút nữa té xỉu, lắp bắp nói: “Mẹ à, con, con còn chưa tốt nghiệp đại
học, không vội, không vội. ”
Nghiêu
mẹ bắt đầu giáo dục tôi, “Tại sao lại không vội, các con còn trẻ tuổi nên thích
ngao du, trước sau cũng phải thành gia lập nghiệp, cái gì cũng gấp nhưng cái
này càng phải gấp hơn, ừ, xem ra mẹ phải đích thân ra tay mới được. . . . . . ”
Khi đó
tôi còn không đem mấy lời này để ở trong lòng, chẳng lẽ, đây chính là kết quả
mà mẹ ra tay, hóa ra mẹ vung tay lên một cái, chính là để cho hai chúng tôi ở
chung? Thật quá mức chấn động!
Tôi rốt
cuộc cũng phát hiện ra, Nghiêu mẹ và Nghiêu Diệp có một điểm giống nhau, chính
là mỗi khi bọn họ kiên trì làm chuyện gì luôn sấm rền gió cuốn, mà người khác
bình thường kháng nghị sẽ không có hiệu quả.
Tóm lại
chờ lúc tôi lấy lại tinh thần thì người đã ở trong căn hộ của Nghiêu Diệp rồi.
Quá
trình ở nơi này còn xảy ra một việc mà nhảy vào Hoàng Hà hoặc hơn thế nữa là
nhảy vào Trường Giang cũng rửa không sạch, tôi đang vội vàng thu dọn đồ đạc,
chân không cẩn thận đụng phải góc bàn, Nghiêu Diệp nhanh tay nhanh mắt giữ tôi
lại, thế nhưng vẫn bị ngã xuống giường lớn sau lưng, hai người chồng xếp lên
nhau một chỗ.
Tôi bị
giật mình quá độ, không biết trời trăng đất dày gì nữa, hai con mắt ngây ngốc
chỉ biết nhìn chằm chằm vào Nghiêu Diệp, gần trong gang tấc, có thể nghe thấy
nhịp thở và cả nhịp tim của anh, miệng đắng lưỡi khô, suy nghĩ càng lúc càng
rối loạn, bây giờ đông tây nam bắc ở đâu tôi cũng không biết nữa là.
Nghiêu
mẹ dường như nghe được tiếng động, vội vàng chạy vào, vừa nhìn thấy chúng tôi,
đầu tiên là mở to mắt dò xét cẩn thận một lúc lâu, sau đó mặt mày hớn hở che
miệng nói: “Các con cứ tiếp tục, các con cứ tiếp tục, cái gì mẹ cũng không thấy
a!” Không thấy mới là lạ, khóe miệng nhếch lên thế kia nói rõ mẹ cái gì cũng đã
thấy, hơn nữa còn nghĩ sai!
Bà vui
vẻ rạo rực bước thẳng đi ra ngoài, còn rất vui sướng cao giọng cất lên tác phẩm
của mình “Cháu yêu của bà ơi, cháu mau mau ra đời a, bà nội chờ cháu thật là
vất vả a. . . . . . ”
Tôi
cùng Nghiêu Diệp mặt đầy hắc tuyến.
Lý trí
quay về, tôi lấy sự rụt rè của nữ nhân nhanh chóng đẩy anh ra, vậy mà hoàn toàn
ngược lại, tự nhiên thành ra tôi đè Nghiêu Diệp nằm ở dưới.
Hiện
tại, tư thế nữ trên nam dưới rất là mập mờ.
Nghiêu
Diệp choáng, rồi rất nhanh nằm buông lỏng xuống giang hai tay ra, vui vẻ nhìn
tôi: “Đến đây đi, anh cho phép em làm, tuyệt đối sẽ không phản kháng. ”
Anh
tưởng tôi là người nhát gan sao, vậy anh đoán sai rồi, tiềm lực con người vô
cùng lớn, với lại tôi là Lâm Đại Đại anh dũng không sợ chết kia mà. Tôi bị anh kích động, không chậm trễ nhanh chóng nhào
tới, gặm loạn anh một hồi, đáng tiếc phản công không tới năm giây đã bị tước
quyền chủ động, hơn nữa còn thiếu chút nữa là bị ăn vào bụng, lần thứ nhất tôi
lại rơi lệ đầy mặt.
Cứ như
vậy, Nghiêu mẹ thì tha thiết chờ đợi, tôi cùng Nghiêu Diệp chính thức bắt đầu
giai đoạn mới: ở chung.
Nghe
nói hình thức này gần đây đang rất thịnh hành.
Lúc này
mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi, tôi nói lung tung lang tang một hồi cũng không
dám nói mình đã vấp ngã ở đất người, còn có gan làm loạn ở đây nữa đó, nếu
không theo tính cách của bà biết tôi giấu giếm chuyện tình yêu trọng đại, tôi
nhất định sẽ bị chà đạp một phen,có khi bà còn hùng hùng hùng hổ hổ trực tiếp
đuổi đánh tới Nghiêu gia cũng nên, một đi không trở lại, ai, ai kêu tôi ở nhà
không có địa vị chứ?
Ấy vậy
mà ở đây, kể từ khi có thái hậu nương nương làm chỗ dựa, tôi có thể nói là như
cá gặp nước, xin gì được nấy, vô pháp vô thiên.
Nghiêu
mẹ nhẹ giọng nói: “Con dâu à, mẹ sinh con trai thuộc dạng gì mẹ biết chứ, thủ
đoạn ức hiếp người của nó so với dân số địa cầu chắc chắn nhiều hơn, ai ai cũng
đấu không lại nó, cho nên con có cái gì uất ức nhất định phải nói ra, có mẹ ở
đây nó không dám làm gì con. ”
Ngày đó
tôi đem toàn bộ những lời này nói cho Nghiêu Diệp nghe, nếu như có gương ở đó
tôi còn có thể nhìn thấy cái bản chất dương dương đắc ý, chí khí tràn đầy ngông
cuồng của mình a.
Cũng
không ngờ khi ở dưới nhà, Nghiêu Diệp nghe xong còn vỗ vỗ đùi ý bảo tôi ngồi
lên, tôi mặt đỏ tới mang tai, lúc Này mẹ Nghiêu còn đang ở trong bếp hầm canh,
nhỡ mẹ thấy được thì hình tượng của tôi sẽ bị ảnh hưởng không tốt a?Anh không
chờ được, kéo thẳng tôi lên đùi ngồi, gương mặt ác bá bành trướng to thật to,
cúi đầu dụ dỗ tôi: “Tiểu nhân đắc chí. ”
Tôi bị
hơi thở nóng rực làm cho thần hồn điên đảo, giọng anh trầm thấp bên tai: “Nhưng
mà thôi cứ cho em một trải nghiệm vậy, vì mẹ anh còn ở đây, chứ khi mẹ anh về
Mỹ rồi……em biết không, anh đây chưa bao giờ thua thiệt cái gì, em bây giờ yêu
cầu cái gì sau này anh cũng đòi bằng được cài đó, có qua có lại mới toại lòng
nhau mà, ngốc, em thấy anh nói đúng không hả?”
Tay anh
vuốt ve khuôn mặt tôi, vừa nhẹ nhàng, vừa dịu dàng, từng đợt từng đợt, tóc gáy
tôi cứ thế mà dựng lên, rõ ràng người này đang uy hiếp, thế mà trên mặt còn ôn
tồn nho nhã đến vậy?Làm ơn đi, thần tiên ơi tới đây thu phục giùm con yêu
nghiệt này đi a?
Trước
nguy cơ trước mắt, tôi lập tức vô xỉ ôm cổ anh làm nũng: “Ứ ừ…. người ta nói giỡn thôi mà!Người ta nào dám làm cái
loại chuyện cầm lông gà trái lệnh khi quân, bưng bít người trên kiểu đó đâu
chứ?Xin đại nhân minh giám a!”
Anh
nhìn tôi càng sâu, đôi môi kéo thành một đường cong: “Thật?”Tôi lập tức gật đầu
như giã tỏi, anh cười lạnh, ôm tôi càng chặt: “Đáng tiếc!Chậm quá rồi!”
Gần vua
như gần cọp, tôi giờ coi như cũng được chiêm nghiệm!Sau cái vẻ mặt lương thiện
của Nghiêu Diệp thực ra là một đại ma vương a!
Ăn cơm
tối xong, chúng tôi ngồi xem phim trong phòng khách với mẹ Nghiêu, đây chính là
một thể loại phim truyền hình gia đình bà thích nhất, nhưng mà tôi biết Nghiêu
Diệp ngoài tin tức tài chính ra, đối với mấy cái bộ phim nhảm nhí này một chút
hứng thú cũng không có.
Anh bất
đắc dĩ nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa quay sang nói với
Nghiêu mẹ: “Mẹ, cô ấy còn hai kế hoạch còn chưa hoàn thành xong, con và cô ấy
phải vào phòng sách làm việc một lát, mẹ xem phim một mình nhé. ”Nói xong còn
nháy mắt ra hiệu với tôi, vừa dịu dàng vừa bá đạo, nếu như mắt mà cũng nói
chuyện được chắc chắn anh đang định nói: nhanh lên phối hợp với anh!
Tôi
phản ứng không kịp, đây không phải là đường hoàng đưa vào miệng hổ sao?Rõ ràng
hai kế hoạch của tôi còn chưa bắt đầu mà, làm gì đã đến lúc hoàn thành?Quá
khinh thường chỉ số thông minh của tôi đi!
Nhưng
mà Nghiêu mẹ vừa nghe xong đã vội vã thúc giục: “Thật à?Thôi hai đứa tranh thủ
đi đi, Tiểu Diệp từ nhỏ bài vở đều rất tốt, nhất đinh có thể giúp con, nhanh
đi, đừng phí thời gian. ”
Kết quả
là, dưới dâm uy của mấy người đó, tôi chỉ có thể túm quần áo chân thành theo
sát anh vào phòng đợi lệnh.
Nghiêu
mẹ lúc vào đưa trà bánh cho chúng tôi còn vô cùng thâm ý nhìn đứa con của mình
một cái, sau đó lôi kéo tôi ra cửa nói nhỏ: “Mẹ nói này con dâu, cơ hội tốt như
vậy phải nắm thật chặt, tranh thủ sớm gạo nấu thành cơm ngày nào càng tốt, đến
lúc đó mọi việc do con định đoạt rồi!Gắng lên. ”Tôi 囧, rốt cuộc cái gì gọi là” núi cao còn
có núi cao hơn”, mẹ yêu nghiệt quả nhiên không giống bình thường, một câu thôi
cũng đủ làm tôi bội phục.
Hình
ảnh cắt, bệ hạ lúc này còn đang nghiêm túc xem báo cáo tài vụ, cung nữ tôi đây
chỉ có thể một bên phục vụ nước trà.
Trong
lòng tôi mặc niệm cho người nào đó làm giàu bất nhân, lấn áp lương dân, trên
mặt còn là nụ cười chói lọi như hoa vậy đó, công phu này làm sao có thể một sớm
một chiều mà luyện thành được chứ.
Đang
lột cam thì anh vỗ vỗ bả vai tôi, tôi ngẩng đầu lên, người nào đó không nói gì,
chỉ chỉ miệng mình, tôi vô cùng thức thời đưa vào một múi, Nghiêu Diệp ưu nhã
ngậm lại, nhai nhai rồi còn liếm liếm, bộ dạng mê hoặc kia làm tôi nhịn không
được mà nuốt một ngụm nước bọt, tôi nghĩ nếu như anh mà đi quay quảng cáo, có
khi bây giờ cũng trở thành một đại minh tinh phát tài rồi cũng nên.
Thấy
tôi nhìn đến sững sờ, anh cười càng vui vẻ, nâng cằm tôi lên hỏi: “Muốn ăn
không?”
Tôi lại
tiếp tục bị mê hoặc gật đầu, anh thả luôn vào miệng tôi một múi, sau đó vội
vàng cúi người hôn tôi, kinh ngạc nắm chặt vạt áo anh, trong cổ họng tràn đây
hương vị hoa quả, rất nhanh khiến tôi hít thở không thông, cả khuôn mặt bừng
bừng.
Xong
xuôi, tôi oán giận một câu: “Bại hoại, sắc lang!”Tôi giận, người đàn ông này
quá mức lang sói đi rồi!
Hai con
mắt anh thỏa mãn híp thành đường thẳng, ghé vào tai tôi cười nhẹ: “Anh chỉ là
làm giống như trong lòng người nào đó đang nghĩ mà thôi!”
Tôi uất
ức đấm thẳng ngực ai kia một cái, anh cười ha hả không ngừng, ôm tôi lên đùi
tiếp tục ăn đậu hũ, sau đó mới quay về với bản báo cáo ban đầu.
Có câu
nói, người đàn ông khi nghiêm túc là lúc đẹp trai nhất, Nghiêu đại nhân nhà tôi
cũng đương nhiên không phải là ngoại lệ. Thật ra thích anh cũng không có lý do
nào cả, như sông nhỏ cuối cùng cũng chảy vào biển rộng, không gì ngăn cản được.
Tôi thích anh ngồi cạnh tôi như bây giờ, chỉ đơn giản vậy thôi, cũng như một từ
mà tôi học được từ anh, vĩnh hằng.
. . . . . .
Nghiêu
đại nhân bấm ngón tay tính toán vô cùng chuẩn xác, mẹ Nghiêu hai ngày sau đã
vội vã lên máy bay về Mỹ, ba Nghiêu Diệp gọi, nghe qua hình như hai người bọn
họ là một cặp vợ chồng chuẩn mực, hơn nửa đời người chưa bao giờ xa nhau, tách
ra mấy ngày cũng đã không chịu nổi.
Trước
sân bay tôi nước mắt lưng tròng nắm tay Nghiêu mẹ không chịu thả, buồn bã cầu
xin: “Nghiêu mẹ, con không muốn rời mẹ đâu, mẹ đừng đi có được không?”Mặt mày
tôi vô cùng u ám, người không biết còn tưởng tôi đang đóng vai tuồng sinh ly tử
biệt nữa à!
Nghiêu
Diệp “hết sức chăm sóc” ôm tôi, chậm rãi nói: “Em ngoan nào, bọn mình là người
tốt, không nên chia rẽ uyên ường, mẹ, mẹ đi nhanh đi. ”
Tôi mếu
máo, tôi đương nhiên là người tốt, nhưng mà yêu nghiệt nhà anh, chữ tốt kia căn
bản không xứng!Nghiêu mẹ vừa đi tôi nhất định sẽ không có lấy một ngày yên ổn
a!
Nghiêu
mẹ cười vui vẻ, nắm chặt tay tôi nói: “Con dâu à, con và Nghiêu Diệp rảnh thì
sang Mỹ thăm mẹ, đương nhiên là, tốt nhất…. . phải mang cháu nội mẹ theo, thế
thì hoàn mỹ quá!”
Câu dặn
dò vô cùng thâm ý, Nghiêu Diệp không khỏi lúng túng ho nhẹ hai cái, tôi thì
chôn luôn trong ngực anh, không dám đối mặt nhìn người.
Cuối
cùng, tôi đành rưng rưng phất tay cáo biệt Nghiêu mẹ, Nghiêu Diệp thình lình ở
sau lưng tôi nói: “Được rồi, chúng ta nên về thôi, khó có thời gian mà đi tính
sổ mọi chuyện như bây giờ, hả?”
Chữ
“hả” kia nhẹ nhàng càng làm tôi hoảng sợ, tôi ôm cột sống chết không chịu đi
khiến cho nhân viên ở sân bay cũng phải tiến tới tha thiết quan tâm: “Tiên
sinh, tiểu thư, xin hỏi hai người cần tôi giúp gì không?”
Tôi
không nói một lời, chỉ có Nghiêu Diệp đáp lại: “Ngại quá, em tôi lúc bé bị sốt
nên đầu óc hơi có vấn đề, không nhận ra người khác, cho nên hay làm mấy chuyện
không tưởng tượng nổi, phiền ông quá. ”
Anh nói
xong rồi vô cùng cứng rắn tóm tôi, người kia nhìn Nghiêu Diệp, hào hoa phong
nhã tư văn hữu lễ, rồi lại nhìn tôi, hai mắt rưng rưng nước mũi giàn giụa quả
thực như con nít, ông ngẫm nghĩ một lát mới thấy Nghiêu Diệp nói đúng, đồng
tình cười cười, không những thế còn giúp đỡ yêu nghiệt lôi tôi đi, cái thễ giới
này thật sự hỗn loạn a!
Nghiêu
Diệp cười lạnh: “E hèm, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, tội thêm một bậc!”
Tôi vội
vã quấn lấy anh, “Luật pháp là của người ngoài, em là vợ anh mà, có thể miễn
chứ!”
“Hử,
đại nhân đây luôn chí công vô tư!”Anh lại cười lạnh thêm tiếng nữa, nghiêm mặt
lôi tôi tới bãi đậu xe.