Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 30: Chương 30: Châu Kiến Thành




Một tràng tiếng Việt tuôn ra...

Bị phát hiện rồi! Tôi hoảng loạn không nghĩ nhiều tiếp tục mở cửa phòng.

Thế nhưng... cánh cửa chưa kịp đẩy ra, bả vai tôi bị một lực rất mạnh túm lấy, sau đó hất văng tôi lên tấm thảm lót giữa sàn nhà.

“Á!” Tôi thảm thiết kêu lên.

Cú hất đó đã khiến tôi có cảm tưởng mấy cái xương sườn của mình bị gãy làm đôi.

Nước mắt chảy ra... đau thật đấy... đau muốn tắt thở...

Nằm thoi thóp giữa căn phòng, tôi cố gượng dậy... Dù thế nào cũng phải rời khỏi đây, tôi không còn nhiều thời gian để phí phạm vào một việc không đáng. Chống tay lên tấm thảm lót, tôi nhịn đau ngồi dậy.

“Các người không cần tìm nữa, cô ta đang ở bên cạnh tôi rồi.” Giọng nói trầm thấp tiếp tục vang lên, nhưng lần này người đó không nói với tôi mà nói với ai đó trong điện thoại.

Tôi khựng người, không phải là...

“Cô gái nhỏ, rất vui được gặp cô.”

Căn phòng tăm tối mau chóng được những ánh đèn nhu hòa màu hoàng kim thắp sáng. Chủ nhân của căn phòng lộ diện ngay trước tầm mắt tôi.

Đó là một người đàn ông cao lớn, nước da màu đồng rắn rỏi, ngũ quan tinh tế và hoàn mĩ, đôi mắt màu đen láy, mái tóc dài bóng mượt màu đen tuyền, trên môi là nụ cười tà mị. Và trên ngườii khoác một áo choàng tắm màu đen để lộ cơ ngực vạm vỡ.

Người đàn ông không mở miệng nói câu nào, khom người xuống nâng tôi lên. Sau khi gây nên một cú va chạm mạnh lên người tôi, anh ta không thấy áy náy mà tò mò dí sát vào mặt tôi hỏi.

“Cái con người bé tí xíu này suy tư cái gì mà như đang ôm hết nỗi buồn của thế giới vậy?”

Lại thêm một người nữa chê tôi nhỏ!

Tôi biết tôi nhỏ rồi, làm ơn đừng nhấn mạnh vào nỗi đau của tôi nữa, có được không?

Tôi khó chịu đẩy vai người đàn ông này, lần đầu gặp nhau có cần thiết phải dí mặt như thế không?

Trong khi tôi đang tỏ vẻ mình rất không thích bị người lạ gần gũi thì anh ta sải từng bước lớn đặt tôi lên lớp chăn nệm mềm mại.

Anh ta tính làm gì vậy?

“Cô gái nhỏ, tôi đã lên tiếng trước chào cô rồi, vậy cô cũng nên chào lại cho đúng phép lịch sự tối thiểu chứ, có đúng không nào?”

Tôi gườm gườm nhìn anh ta, lăn người sang bên kia giường nhằm chủ động kéo giãn khoảng cách và cũng để đề phòng bị đánh úp bất ngờ.

“Xin lỗi. Quăng một cô gái mới gặp lần đầu xuống sàn nhà thì anh không xứng đáng được chào hỏi một cách tử tế.” Tôi lạnh mặt trả lời.

“Đó là bản năng tự vệ của tôi, mong cô hãy thông cảm cho tôi nhé.”

“Anh đã thấy có người nào niềm nở với người đã quăng mình như quăng một thứ đồ vật bao giờ chưa?”

Anh ta liền bật cười lớn như đang nghe kể một câu chuyện hài hước vậy.

“Thì ra ngay từ đầu cô thu hút anh trai tôi là vẻ sắc xảo và quật cường như thế này ư?”

Tôi sớm đoán ra thân phận của anh ta rồi nhưng cố tình giả ngu hỏi. “Anh trai? Anh trai nào?”

“Tôi là Châu Kiến Thành, em trai của Châu Mặc Lâm. Đừng nói là cái tên Châu Mặc Lâm cô cũng giả vờ không biết nhé?”

Tôi gật gù. “Đúng là tôi không biết thật.”

“Nếu không quen biết, thế thì tại sao cô có mặt trong căn phòng anh trai tôi thuê?”

“Đâu có, là tôi tình cờ đi ngang qua.” Tôi quyết định phủ nhận tới cùng.

“Căn phòng đó vừa khóa ngoài vừa khóa trong, cô thử giải thích lại đi.”

“Đúng! Tôi quen biết Châu Mặc Lâm đấy. Thế thì đã sao? Anh hưởng tới kinh tế nhà anh à?” Đến lúc này bị một người lạ tọc mạch đời tư cá nhân, tôi phát cáu nên lỡ buột miệng thừa nhận.

“Không ảnh hưởng, chẳng qua là... tôi thấy nó quá mới mẻ thôi. Một người nổi tiếng là cấm dục như anh trai tôi lại có ngày dẫn một cô gái không rõ lai lịch về... một chuyện đáng để quan tâm đấy.”

Anh ta nói Châu Mặc Lâm là người cấm dục? Tin được không đây?

Trải nghiệm hai lần ở dưới thân hắn, tôi không thấy lời anh ta nói đáng tin một tẹo nào.

Người ta bảo tôi trúng giải Vietlott tôi còn thấy đáng tin hơn ấy.

“Cô không tin?”

Tôi gật đầu.

“Cô tin hay không chẳng liên quan gì tới tôi, nhưng đúng là lần đầu anh tôi dẫn một cô gái về.”

Tôi phức tạp nhìn anh ta, vẫn giữ nguyên tư thế phòng bị sẵn sàng xông về phía cửa bất cứ lúc nào.

Anh ta cười nửa miệng vỗ vỗ lên chỗ gần anh ta đang ngồi. “Nào, ngồi xuống đây. Tôi không ăn thịt cô đâu mà sợ.”

Chỉ có những đứa mê trai đẹp mới ngồi xuống cùng tâm sự tuổi hồng với anh ta. Còn tôi á, tôi bị liệt mấy dây thần kinh liên quan tới sắc đẹp rồi.

“Thôi khỏi, tôi đứng là được. Anh cứ ngồi im đấy đi, tôi không thấy mỏi chân đâu.”

“Ừm nhan sắc không tệ, đạt 8/10 điểm. Mỗi tội ngực nhỏ, lúc làm chuyện ấy chắc sờ không đã tay đâu nhỉ? Tôi thì cup C là chân ái.” Anh ta vừa nhìn chằm chằm vòng một tôi vừa sờ cằm bình phẩm.

Tôi “...”

Một kẻ ăn nói không biết ngượng mồm!

Tôi cứ nghĩ anh ta chê người tôi nhỏ, quanh đi quẩn lại ra là chê hàng họ của tôi nhỏ. Người đâu, nói chuyện có duyên thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.