Ngồi không có việc gì làm, tôi nhàm chán lôi đĩa hạt hướng dương ra đếm cho bớt tẻ nhạt.
Đến khi đếm hơn ba trăm lẻ sáu hạt hướng dương, tôi dụi mắt vì hành động đếm số vừa rồi đã tác động lên bộ não khiến tôi cảm thấy buồn ngủ vô cùng.
Chết thật, hết ăn rồi lại ngủ... tôi nhận thấy mình sắp biến thành con lợn xề rồi.
Một con lợn đúng nghĩa chờ bị người ta giết thịt!
Tôi lê bước và đặt cơ thể mình lên chiếc giường êm ái, hai mắt díu chặt vào nhau và cứ như vậy rơi vào trạng thái ngủ say.
Cho đến khi tiếng động 'rầm rầm' ở ngoài hành lang đánh thức tôi tỉnh dậy. Chuyện gì vậy nhỉ? Sao lại ồn ào như đang đánh nhau thế kia?
Khoan, có đánh nhau? Tôi vội vàng đứng dậy, tái mặt nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ đang khóa chặt.
Châu Mặc Lâm dặn tôi không được phép mở cửa đi ra ngoài, vậy thì tôi áp tai mình lên cánh cửa để nghe ngóng tình hình bên ngoài chắc không sao đâu nhỉ?
Nghĩ thế tôi bèn tò mò áp tai lên cánh cửa gỗ. Bên kia cánh cửa làm từ gỗ sồi, tôi loáng thoáng nghe thấy những tràng chửi rủa bằng tiếng Anh... và cả tiếng súng nữa.
Cái gì? Còn có cả súng nữa sao?
“Mẹ kiếp! Bọn tao được biết tên Châu Mặc Lâm có mang theo một đứa con gái đi lên tàu. Thế thì chúng mày nói xem, đứa con gái đó ở phòng nào? Cô ta trốn vào chỗ chết giẫm nào rồi?”
Tôi vô cùng hốt hoảng vội che lấy miệng để không phát ra tiếng kêu.
Bọn chúng đang truy lùng tôi!
Tôi sợ hãi khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu.
Làm sao bây giờ? Tôi nên xử lý tình huống này như thế nào đây?
Ý thức tính mạng mình đang bị đe dọa, tôi dáo dác nhìn quanh phòng thử xem mình có chỗ nào đủ an toàn để có thể nấp vào đó không.
Gầm giường. Không được! Gầm giường làm từ gỗ đặc, làm sao chui vào đó được.
Tủ quần áo. Bọn chúng sẽ mở nó ra ngay thôi.
Các hộc tủ. Lại càng không thể! Chỉ có trẻ con mới chui vừa được chỗ đấy!
Ngoài ba cái đồ nội thất đó ra thì trong phòng không còn chỗ nào để cái thân này chui vừa!
Tình thế cấp bách, tôi cắn môi... cơ thể vì sợ hãi không ngừng run lẩy bẩy như đang đứng giữa trời đông lạnh giá.
“Còn mỗi căn phòng kia là chúng ta chưa kiểm tra. Jack! Mày còn đạn chứ? Đi lên phá khóa đi!” Giọng nói đặc sệt của người sống ở vùng ven Địa Trung Hải, tôi nhăn mặt nhăn mày. Cái tên Châu Mặc Lâm đó... rốt cuộc anh ta đã động chạm với thế lực nào mà có cả người nước ngoài muốn đuổi giết anh ta thế vậy trời?
À đâu, họ đang tìm tôi mà! Châu Mặc Lâm từng nói không một ai biết tới sự tồn tại của tôi. Thế mấy người này tìm tới tôi là có mục đích gì? Bằng cách nào họ biết tôi đang ở bên cạnh Châu Mặc Lâm?
Nhưng giờ không phải lúc suy nghĩ những thứ này, ưu tiên tìm chỗ thoát thân trước cái đã.
Nhìn rèm cửa sổ đang tung bay theo gió, tôi bỗng có một ý tượng táo tợn thế này.
'Pằng!'
'Keng!'
'Rầm!'
Cánh cửa gỗ bị một lực mạnh đạp bay, tôi siết chặt tấm vải trong tay, đắn đo không biết mình có nên nhảy xuống khoang dưới hay không.
“Con nhỏ đó biến đâu mất rồi? Chúng mày tìm xem nó có trốn trong tủ không?”
“Đại ca, không thấy đâu cả. Phòng này cũng giống các phòng khác đều khóa từ bên ngoài, làm gì có ai.”
“Một lũ đần độn! Thông tin tao nhận không thể nào sai được, chúng mày tìm kĩ lần nữa đi. Lật tung hết tất cả mọi thứ cho tao!”
“Đại ca, tấm rèm bị dỡ xuống! Nó nhảy xuống khoang dưới rồi!”
“Chết tiệt! Chúng mày đứng đó làm gì? Còn không mau xuống khoang dưới tìm.”
Tôi thở phào vì không ai trong số bọn chúng đi ra chỗ cửa sổ và cúi đầu xuống nhìn. Chỉ cần ai đó nhìn xuống biển, sẽ bắt gặp tôi đang lơ lửng giữa không trung.
Sau một hồi an ủi bản thân rằng mình sẽ làm được, tôi run như cầy sấy đu người vào cửa sổ tầng dưới.
“Ui da đau quá!”
Nãy vừa bị gió táp thẳng vào mặt, vừa phải chịu đựng nỗi sợ bị biển sâu nuốt chửng... tôi nhắm mắt, liều mạng lao người xuống dưới.
Trong đầu tôi trống rỗng không nghĩ được nhiều, đánh cược xem mình may mắn tới đâu.
Một là an toàn, hai là vùi thây dưới biển.
Nhưng kết quả tôi không bị sao hết, lưng bị đập vào sàn gỗ hơi đau có tí xíu thôi.
Xoa xoa cái lưng đau ê ẩm, tôi nhổm dậy. Trước tiên phải nhanh chóng rời khỏi căn phòng này. Còn trốn vào đâu thì... lắng nghe thông điệp của vũ trụ vậy.
Tôi không rõ bọn chúng có biết mặt của tôi không, nếu chúng không biết và chỉ tìm đúng căn phòng bên dưới thì nhàn cho tôi rồi.
Cửa phòng ở chỗ nào vậy nhỉ? Phải rời đi trước khi chủ nhân của căn phòng phát hiện ra, tôi bèn đưa mắt quan sát... căn phòng này không bật đèn, tôi hơi khó khăn trong việc tìm kiếm.
Kia rồi, lối ra kia rồi! Nhờ ánh sáng qua cửa sổ hắt vào, tôi trông thấy rõ cửa phòng liền nhấc chân đi về phía đó.
Đang vặn mở tay nắm cửa, một giọng nói trầm thấp cực kỳ quyến rũ và mê người vang lên sau lưng tôi.
“Cô gái nhỏ, cô làm gì ở đây thế?”