Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 74: Chương 74: Châu phu nhân (2)




Đúng lúc này, tiếng chuông réo rắt trong túi xách tôi kêu lên. Tôi khó xử nhìn Châu phu nhân, bà ấy mỉm cười cho phép tôi nghe điện thoại.

Tôi lấy điện thoại, đứng dậy nói. “Bác gái, cháu xin phép ra ngoài nghe điện thoại.”

“Không sao, con cứ nói ở đây đi. Là thằng bé gọi điện cho con, ta nói đúng không?”

Ngó vào điện thoại màn hình đang hiển thị người gọi đến đúng là Châu Mặc Lâm, tôi ngạc nhiên hỏi. “Sao bác biết đó là anh Lâm gọi đến?”

“Nó là con trai ta, ta hiểu nó hơn bất cứ ai.” Châu phu nhân chỉ mỉm cười nói một câu đơn giản. “Chắc thằng bé sốt ruột không thấy con về nhà nên gọi tới đấy. Mau nghe đi, đừng để nó chờ lâu.”

“Vâng ạ.” Tôi gạt nút nghe hiển thị trên màn hình.

Đây là chiếc điện thoại mới toanh Châu Mặc Lâm đưa cho vào hôm tôi đi phỏng vấn. Hắn nói: ra ngoài đi làm mà không có phương tiện liên lạc thì kỳ lắm. Vậy là tôi được phép dùng điện thoại theo cái cách không ngờ tới. Còn số điện thoại riêng tư của hắn lưu trong máy tôi thì... là icon ba cái trái tim...

Tôi cạn lời vì cái độ sến của hắn, thế là không do dự đổi tên gấp thành Châu Mặc Lâm.

Làm như là tôi và hắn đang trong giai đoạn hẹn hò yêu đương nồng nhiệt không bằng. Người không biết nhìn vào có khi hiểu nhầm rằng tôi đã có bạn trai.

Tôi áp điện thoại vào tai. “Alo!”

“Trân à! Sao giờ này em vẫn chưa về? Em vẫn còn đang ở đâu đấy? Em bị bố tôi bắt cóc có phải không?” Giọng điệu hốt hoảng của hắn truyền vào tai tôi như là người đàn ông đang lo lắng khi không thấy người phụ nữ của mình vậy.

Tôi im lặng nghe đợi hắn nói hết rồi mới hỏi. “Anh có thấy người bị bắt cóc được phép nghe điện thoại như tôi chưa?”

Tôi áp điện thoại vào tai. “Alo!”

“Trân à! Sao giờ này em vẫn chưa về? Em vẫn còn đang ở đâu đấy? Em bị bố tôi bắt cóc có phải không?” Giọng điệu hốt hoảng của hắn truyền vào tai tôi như là người đàn ông đang lo lắng khi không thấy người phụ nữ của mình vậy.

Tôi im lặng nghe đợi hắn nói hết rồi mới hỏi. “Anh có thấy người bị bắt cóc được phép nghe điện thoại như tôi chưa?”

“Vậy rốt cuộc em đang ở đâu thế?”

Tôi nhìn Châu phu nhân, bà gật đầu ngầm cho phép tôi nói.

“Tôi đang ở nhà họ Châu, tức là nhà anh đấy.”

“Em cứ ngồi đấy đi, tôi đến ngay.”

“Nhưng mà...”

“Tút tút...” Tôi chưa kịp nói hết Châu Mặc Lâm đã dập máy rồi.

“Mặc Lâm nói sẽ tới đây?”

“Vâng.”

“Nó sợ ta ăn thịt con nên mới bảo đến đây.” Châu phu nhân rót một tách trà khác mời tôi dùng. Tôi khách sáo bưng lên uống một hớp nhỏ, từ tốn thưởng thức vị ngọt dịu của lá trà hảo hạng.

Ngẫm nghĩ mới thấy hắn lo lắng không thừa, tôi đang ở nhà họ Châu và có khả năng gặp Châu lão gia. Sớm biết hai bố con họ đối nghịch nhau không phải ngày một ngày hai, hắn sợ tôi bị Châu lão gia gây khó dễ... Nếu không, hắn chẳng việc gì phải bao bọc tôi quá kỹ càng từ hôm đầu ép tôi về làm đầy tớ cho hắn...

“Cháu nghĩ không phải đâu ạ.”

“Ồ, điều gì khiến con chắc chắn là không phải?” Châu phu nhân hứng thú hỏi.

“Cháu từng được nghe anh Lâm kể về bác. Tuy đó chỉ là một lời kể qua qua, nhưng cháu biết, bác không đáng sợ bằng Châu lão gia.” Tôi thật thà trả lời.

“Đáng sợ? Hahahaaa!” Châu phu nhân cười một cách sảng khoái. “Con nhầm to rồi, ta còn đáng sợ hơn chồng ta nhiều đấy.”

Chẳng lẽ tôi dự đoán sai rồi? Người tôi cần đề phòng không chỉ mình Châu lão gia mà còn cả Châu phu nhân nữa ư?

Tôi rụt rè lén quan sát vẻ ngoài của Châu phu nhân.

Một người phụ nữ đúng chuẩn phu nhân quyền quý nhà giàu. Khuôn mặt không trang điểm nhưng toát lên vẻ sắc sảo cùng cặp kính gọng vàng đeo trên sống mũi cao thẳng. Mái tóc đen dài làm xoăn cầu kỳ, trên người phu nhân mặc một bộ váy xuông dài thoải mái ở nhà màu tím than làm nổi bật nước da trắng trẻo. Bên ngoài bà ấy khoác thêm một cái khăn lụa Hà Đông màu vàng.

Một người phụ nữ ngoài năm mươi nhưng gu ăn mặc và thẩm mĩ nhìn vẫn trẻ trung như phụ nữ chưa đến tuổi bốn mươi vậy.

“Ta nói đùa thế thôi chứ thật ra ta là người sống biết điều, có trên có dưới chứ không phải là người cạn tình, máu lạnh như chồng ta.” Châu phu nhân thân mật vuốt tóc tôi. “Cho nên, không có chuyện ta phản đối chuyện hai đứa đến với nhau.”

Tay cầm tách trà khẽ chao đảo, bà ấy đang nói đến vấn đề gì thế? Tôi không hiểu ý của phu nhân cho lắm nên cứ nghiêng đầu nhìn.

“Ta biết con trai ta đang yêu say đắm một người con gái bình thường. Và người nó yêu là con, con không biết à?”

“Lạch cạch.” Tôi bình tĩnh đặt tách trà lên đĩa kê. Nhìn bên ngoài trông tôi bình tĩnh vậy thôi, nhưng sâu bên trong vô cùng hoảng hốt.

“Con không tin?”

Tôi khó khăn gật đầu, điều bà ấy nói tôi không bao giờ nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới.

Châu Mặc Lâm yêu tôi? Làm gì có chuyện đó. Thà rằng có ai đó bảo mai là ngày tận thế tôi thấy đáng tin hơn ấy.

“Nhưng con gái à, nó thật sự yêu con nhiều hơn những gì con tưởng tượng đấy.”

Tôi bèn chua chát nói. “Cháu không nghĩ thế đâu ạ, vì cháu biết, một người đàn ông luôn gìn giữ bóng hình người phụ nữ trong tim... không đời nào có chuyện mở lòng mình để sẵn sàng một mối quan hệ khác.”

“Ai nói với con là Mặc Lâm có người thương?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.