Ngữ điệu của bà ấy quá nghiêm khắc khiến tôi giật mình. Tôi nói sai ở đâu à? Sao bà ấy tức giận thế? Không lẽ tôi nói Châu Mặc Lâm có người thương là sai sao? Tôi hoang mang, biết không trả lời câu hỏi của người lớn là rất vô lễ. Nhưng chính tôi còn đang hoài nghi điều mình đinh ninh nghĩ có đúng là sự thật hay là giả dối... thì làm sao trả lời ngay được.
Vậy nên tôi nhất thời im bặt, không đáp.
“Là Châu Kiến Thành nói với con đúng không?”
“Dạ?” Tôi trố mắt ngạc nhiên nhìn Châu phu nhân. Sao bà ấy biết? Châu Kiến Thành nói chuyện này với Châu phu nhân à?
“Châu Kiến Thành, nó là đứa trẻ có tính thọc gậy bánh xe, từ nhỏ đã như vậy rồi. Nên nó ăn không nói có bất cứ chuyện gì, con đừng có vội tin lời nó, bằng không, người chuốc lấy đau khổ lại là chính bản thân con.” Châu phu nhân vừa chân thành khuyên vừa vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi.
“Vâng, cháu đã ghi nhớ.”
“Thế rốt cuộc Châu Kiến Thành đã nói gì khiến con không tin Mặc Lâm yêu con?”
Cho dù Châu Kiến Thành không kể đến người phụ nữ tên Chu Thục Quyên kia thì tôi cũng không đời nào tin Châu Mặc Lâm yêu mình. Có bắc thang lên hỏi ông trời tôi cũng không tin!
Tôi bình tĩnh nói ra đáp án. “Anh ta nói con là thế thân của một người phụ nữ. Và người đó có tên là Chu Thục Quyên.”
Châu phu nhân lặng người, bà ngồi bất động nhìn tôi thật lâu.
Phản ứng sững sờ của bà ấy làm tôi ngạc nhiên. Sao thế? Có điều gì khiến Châu phu nhân phản ứng như vậy? Tôi rất muốn biết, nhưng đó là hành động không hợp phép tắc nên tôi không tiện mở miệng hỏi.
Châu phu nhân thở dài, bà lẩm bẩm trong miệng, tôi ngồi cạnh sát sườn cũng nghe thấy rõ mồn một.
“Chu Thục Quyên... Đã lâu lắm rồi ta lại được nghe tới cái tên này. Phải công nhận là lúc đầu nhìn thấy con, ta cứ ngỡ người mình đang gặp là Thục Quyên... nhưng nhìn kỹ mới thấy không phải. Cô ấy mất lâu rồi, không thể nào có chuyện gặp cô ấy ở đây... “
“Bác gái, ngoại hình con giống cô ấy lắm ạ?”
“Đúng, rất giống, giống như đúc như từ một khuôn vậy. Nhưng tuyệt đối con không phải là thế thân của cô ấy đâu. Vì vốn dĩ Thục Quyên chỉ là một hầu nữ theo cạnh chăm sóc Mặc Lâm lúc thằng bé lên 14-15 tuổi. Theo những gì ta quan sát, quan hệ giữa hai người họ tuyệt đối không phải là yêu đương như con nghĩ đâu.”
Càng nghe Châu phu nhân tôi càng thấy rối hơn trước. Vậy đến tột cùng sự thật là như thế nào?
“Chuyện này kể ra cũng tính là dài. Chỉ tóm lược vài câu thôi thì con sẽ không hiểu, ta quyết định kể toàn bộ cho con nghe.”
“Vâng, bác kể đi ạ.” Tôi ngồi thẳng lưng, sẵn lòng nghe Châu phu nhân kể.
“Chuyện phải kể lúc ta mới về làm dâu nhà họ Châu. Hai nhà họ Châu và họ Phan qua mai mối mà phát triển thành quan hệ thông gia như bây giờ, em gái ta - Phan Ngọc Châu là người sẽ thực hiện cuộc hôn nhân sắp đặt này. Nhưng con bé đã bỏ nhà đi theo tiếng gọi của con tim, nhà họ Phan chỉ có hai người con gái và ta thay em gái mình lấy bố của Mặc Lâm. Ông ta bất mãn vì bị Ngọc Châu bỏ rơi, cảm thấy mình không cần có nghĩa vụ chăm sóc hai mẹ con ta nên suốt ngày vui chơi bên ngoài. Và sau những lần vụng trộm, Châu Kiến Thành ra đời.”
Ngồi lắng nghe không sót câu nào, tôi bạo gan hỏi:
“Một người chồng bội bạc... mà bác vẫn để yên như vậy ạ?”
“Hừ!” Châu phu nhân cười khẩy. “Một cuộc hôn nhân không có tình yêu, con nghĩ xem ta nên làm gì?”
Trước cái nhìn sắc bén của bà ấy, tôi như bị điểm huyệt không nói lên lời...
Đúng vậy, nếu lâm vào hoàn cảnh như thế tôi sẽ ứng xử như thế nào?
Im lặng cho qua chuyện à?
Hay náo loạn ầm ĩ một trận?
Nhưng dùng cách gì người tổn thương nhất vẫn là đứa trẻ và người phụ nữ...
“Người khác có thể tỏ thái độ ghen tuông, riêng ta, ta không hề làm vậy. Vì có yêu đâu mà ghen tuông với tình nhân của chồng. Suy cho cùng, vì nghĩa vụ của một người con gái trong nhà, ta nghe lời bố thay em đi lấy chồng. Bị chính bố đẻ lạnh nhạt, Mặc Lâm cũng vì thế mà lạnh lùng và bàng quang với tất cả mọi thứ. Ta lực bất tòng tâm, ngoài yêu thương chiều chuộng con thay phần người bố vô tâm của nó, ta nhiều lúc cũng muốn buông xuôi tất cả.”
Tôi im lặng lắng nghe những lời kể của Châu phu nhân. Thảo nào Châu Mặc Lâm lạnh lùng vô cảm đến mức có thể giết chết những ai chẳng may nhìn vào ánh mắt băng giá của anh ta. Và rồi cuộc trò chuyện ở trên tàu biển xẹt qua trong đầu, tôi bèn hỏi phu nhân:
“Cháu từng nghe anh Lâm kể hồi niên thiếu anh ấy chứng kiến bố mình ngoại tình, chuyện đó là thế nào ạ?”
Châu phu nhân trầm tĩnh kể lại.
“Đúng vào ngày ta về nhà họ Phan thăm người bố của ta, thằng bé ở nhà học bài một mình. Ông ta cư nhiên đem tình nhân bao nuôi ở bên ngoài về và làm chuyện dơ bẩn ngay trong phòng nghỉ của khách. Mặc Lâm đã rất sock, mà con cũng biết rồi đó, vì chuyện này thằng bé lớn lên không có lấy một bóng hồng bên người.”