Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 107: Chương 107




Cơ thể tôi khựng lại như bị ai đó điểm huyệt...

Đúng, sâu trong thâm tôi thừa nhận mình yêu hắn... yêu, rất yêu, rất rất yêu!

Tôi yêu hắn là sự thật... không cách nào có thể phủ nhận được nữa rồi. Nhưng tôi không có dũng khí để tiếp nhận sự thật này, bởi vì tôi chỉ muốn bản thân mình thật an toàn. Chỉ đơn giản như thế thôi mà sao... mà sao khó quá vậy?

Hai trong ba cô gái tìm đến tận cửa đã khiến tinh thần tôi cực kỳ hoảng loạn. Đến ngày mai, ngày kia cô gái thứ ba xuất hiện liệu tôi có trụ vững được không đây?

“Trân à, em cũng biết mà... Chúng ta đều yêu đối phương nhiều đến thế. Sao em không chịu lắng nghe tôi bày tỏ nỗi lòng?”

Tôi đứng quay lưng với Châu Mặc Lâm, cũng không nhìn hắn, thế nhưng ngữ điệu phát ra từ miệng hắn lọt vào tai tôi nghe thật nhói lòng biết bao.

Tôi yêu hắn và hắn cũng yêu tôi... Tôi biết chứ, tôi biết hết...

Nhưng như thế thì đã sao? Có cách nào khiến tôi sống trong thanh thản và bình yên không?

Tôi đứng chôn chân tại chỗ mặc cho hắn tiến tới, ôm tôi từ đằng sau.

“Trân, tôi yêu em thiết tha... chẳng thiết đến mình nữa rồi. Vậy nên, quay trở về với tôi, được không?”

Hắn xoay người tôi mặt đối mặt với hắn. Tôi bất giác ngẩng đầu lên và nhìn vào đôi mắt pha hai màu ấy. Và tôi đã nhìn thấy ánh mắt hắn thoáng hiện lên nét đau đớn rồi nhanh chóng biến mất.

Trong giây phút ngắn ngủi, tâm hồn tôi như bị lạc vào một mê cung không lối thoát, gật đầu đồng ý.

Châu Mặc Lâm... anh như thế là phạm quy! Anh biết tôi yêu anh nên cố tình bày ra vẻ nhu tình mật ý cho tôi xem đấy à? Nhưng tôi bị sập bẫy thật rồi, không thể rút chân và tháo chạy...

Ngồi lên xe, trước khi khởi động ô tô, Châu Mặc Lâm vừa ôm chầm lấy tôi vừa hôn môi ngấu nghiến...

Đã rất nhiều lần nụ hôn của hắn mang đầy tính xâm lược và chiếm đoạt. Nhưng lần này, trộn lẫn trong đó là sự bi thương xen lẫn tuyệt vọng.

Nước mắt... không ngừng rơi đầy mặt... Yêu và được yêu là điều tuyệt vời nhất thế gian. Nhưng tình yêu của chúng tôi, sao nó quá vô vọng thế này?

“Anh yêu em! Anh yêu em! Ngàn lần nói yêu em cũng không đủ! Em thật là nhẫn tâm... Rõ ràng là rất yêu mà tại sao em lại đẩy anh về phía người phụ nữ khác?” Hắn cụng đầu lên trán tôi, miệng thủ thỉ những lời đường mật cùng trách móc.

Tôi còn có thể trả lời như thế nào đây?

Trên đời này có rất nhiều cặp đôi yêu nhau tha thiết, thậm chí có thể chết đi sống lại vì nhau... Nhưng mà... kết cục vẫn là...

“Vài phút trước vẫn luôn chung đường

Giờ hai hướng hai nơi vô lường”

... đấy sao?

Vậy thì mình buông tay, buông tay cũng là một loại hạnh phúc...

Đêm ấy...

Châu Mặc Lâm muốn tôi rất nhiều. Hắn vừa thúc mạnh vào sâu bên trong tôi vừa gào lên: “Trân! Huyền Trân! Tôi yêu em! Tôi yêu em! Hãy nói em cũng yêu tôi đi!”

Tôi cắn chặt răng chịu đựng thế tấn công dồn dập từ hắn. Tôi biết nếu mình nhỡ mở lời thì mọi sự dồn nén của tôi trở nên vô nghĩa. Vì tôi sợ... tôi cũng gào lên giống hắn và nói “Em yêu anh!”

...

Lần nữa tỉnh dậy phát hiện người nằm bên cạnh ngủ rất say, tôi rón rén nhấc cánh tay đang để trên bụng mình xuống rồi cẩn thận rời giường. Vơ đại váy ngủ mỏng tang mặc lên cơ thể trần truồng đầy dấu vết của trận kích tình vừa qua, tôi cầm điện thoại gọi cho Hàn Thiên Lãnh.

“Mai Huyền Trân! Cô có biết bây giờ là mấy giờ không mà quấy nhiễu tôi?”

Tiếng thét từ đầu dây bên kia trong đêm tối đặc biệt chói tai. Tôi ngán ngẩm kê điện thoại ra xa để tránh màng nhĩ mình bị lủng.

“Tôi xin lỗi! Chiều qua tôi gọi cho anh nhưng không nói hết là lỗi của tôi, được chưa?”

“Thế nào? Cô bỏ trốn không thành công và bị Châu Mặc Lâm bắt được à?” Giọng điệu biếng nhác của Hàn Thiên Lãnh nghe vô cùng đáng ghét. Tôi suýt nữa nổi xung cúp ngang nhưng suy đi tính lại thì vẫn chỉ có mình anh ta là người duy nhất giúp được tôi thôi.

“Tôi còn chưa kịp chạy anh ấy đã tóm được tôi rồi.”

“Là sao?”

“Tôi chạy không được ý, anh ngái ngủ nên nghe không thông à?”

“Cô đợi đến sáng mai hẵng gọi thì chết hả?”

“Đúng thế, trễ hơn là tôi chết thật.” Tôi trầm giọng đáp.

Nếu cứ để tình trạng này kéo dài tôi e là mình sẽ lâm vào tình cảnh “Trọn Đời Bất Hối, Vạn Kiếp Bất Phục“.

Người bên kia im lặng một lúc rồi hỏi: “Được, cô muốn đi lúc nào? Ngay ngày mai luôn chứ?”

“Ừm...” Nhìn thoáng qua người đàn ông vẫn đang say giấc nồng ở trên giường, tôi ngập ngừng một lát rồi nói tiếp, “...để tôi gửi tin nhắn cho anh.”

“Ok, cô nghỉ đi, mai gặp.”

“Mai gặp.”

Đặt điện thoại lên tủ đèn ngủ, tôi ngồi xuống bên mép giường ngắm nhìn người đàn ông đang thở đều đều...

Tay nhẹ nhàng vuốt lên hàng lông mày kiếm cương nghị, sau đó tôi lưu luyến lồng những ngón tay của mình vào bàn tay to lớn, ấm áp và đầy vết chai kia. Miệng khe khẽ lẩm bẩm: “Xin lỗi, em không thể giữ lời hứa với anh được. Em phải đi, đi đến một nơi thật là xa và trốn vào một góc khiến anh không bao giờ tìm thấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.