Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 108: Chương 108




Sáng dậy đi làm sinh hoạt như thường ngày... Có lẽ do tôi không có biểu lộ gì đặc biệt nên Châu Mặc Lâm cũng không phát hiện ra điều bất thường.

Đến giờ nghỉ trưa, điện thoại ở trong túi xách rung lên. Tôi mở máy nghe và trao đổi với người gọi điện vài câu.

Bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để rời đi.

Thật may rằng Châu Mặc Lâm cho phép tôi đi làm, không là tôi không có cơ hội như hôm nay.

Kéo khóa túi xách lấy lá đơn ở bên trong, tôi nhét vào trong túi áo rồi di chuyển đến phòng giám đốc bệnh viện. Tôi dự định thả đơn xin nghỉ việc trên bàn anh Quân và cứ thế lặng lẽ rời đi.

Đến văn phòng, tôi gõ cửa nhưng không có ai đáp lời. Thử mở cửa cũng không có khóa và trong văn phòng không có lấy một bóng người. Có lẽ anh Quân đã xuống canteen và chưa lên đây, vậy thì tôi sẽ nhân cơ hội để lá đơn lên rồi...

“Em định đặt cái gì lên bàn làm việc của anh đấy?”

Tôi giật nảy mình suýt làm rơi lá đơn xuống đất. Quay đầu thấy anh Quân đang khép cửa lại, tôi nhanh tay nhét lá đơn trở lại vào túi áo blouse trắng. Sau đó làm bộ như đang gọi điện thoại, cố làm ra vẻ bình tĩnh có thể.

“Không có gì đâu anh. Đi vào không có ai em đang định gọi điện rủ anh ăn cơm cùng.”

“Ồ anh cũng chưa ăn, em đi cùng anh xuống canteen nhé?”

“Vâng.”

Tôi bặm môi, không tình nguyện đi theo anh ấy... Chết tiệt, nếu đi trễ một phút có phải trót lọt rồi không?

Cơm trưa nuốt không trôi, tôi một bụng tức giận quay về phòng nghỉ của điều dưỡng. Còn 5 phút nữa là hết giờ, nếu không nhanh e là phải chờ đến ngày mai. Mà tôi... không thể chờ thêm một giây một phút nào nữa!

Tôi nhíu mày nhìn cái camera ở trước mặt. Nếu đã không thể tránh được camera, vậy thì cứ đường hoàng mà đi... Với sự giúp đỡ từ Hàn Thiên Lãnh, tôi không tin là mình không thoát khỏi đây được.

Đặt lá đơn và điện thoại ở trên bàn, tôi đeo túi xách lên đóng cửa lại. Công việc này là do Châu Mặc Lâm ban cho tôi, đáng lẽ giờ phút này tôi sẽ luyến tiếc, sẽ không nỡ dứt áo ra đi mới đúng... Nhưng, đối với tôi đó chỉ đơn giản là một ân huệ.

...

Một tháng sau, tại một viện dưỡng lão ngoại ô thành phố Hạ Long...

Tôi đã đến đây làm việc cũng gần tròn một tháng rồi. Thời gian đầu có thể là do thay đổi môi trường sống nên tôi không quen cho lắm, nhưng rồi mọi thứ đi vào quỹ đạo vốn có của nó và tôi bắt đầu quen dần.

Hôm nay có thêm một ông cụ nhập viện điều trị bệnh ung thư giai đoạn cuối. Ai nấy nghe tin xong đều nặng trĩu tâm sự, tôi cũng không nằm ngoại lệ...

Ở đây đa phần là những cụ già không lớn tuổi thì cũng bị bệnh tật quấn thân. Con cháu của họ có điều kiện nhưng không có thời gian chăm sóc bèn đưa vào đây.

Do có kinh nghiệm đi làm trên một năm ở Hà Nội lại đúng dịp viện dưỡng lão đang thiếu người, tôi nộp đơn xin vào làm và được nhận luôn.

Tôi biết so với trình độ chuyên môn non tay của mình thì vào đây làm là chưa thỏa đáng. Nhưng tất cả mọi thứ đều có Hàn Thiên Lãnh lo liệu từ a tới z, tôi dù không hài lòng cũng đành chấp thuận.

“Này anh Lãnh, làm giả giấy tờ, làm giả hồ sơ và con dấu dễ bị đi tù như chơi đấy! Anh chưa nhìn thấy còng số 8 nên chưa biết sợ là gì phải không?” Tôi liếc mắt tập hồ sơ ở trên bàn, cảnh cáo người đàn ông đang ngồi ung dung uống tách trà tôi pha.

“Ài cô cứ lo xa làm gì? Nhanh già người lắm! Tôi đã làm hết giấy tờ cho cô rồi, việc của cô là yên chí nộp vào viện dưỡng lão đi. Nếu có sơ suất xảy ra, tôi sẽ là người đứng lên chịu trách nhiệm. Như vậy cô đã yên tâm chưa?”

“Nhưng mà...”

“Chị đẹp, tại chị không chịu đồng ý làm người phụ nữ của anh Lãnh nên chuyện này mới có cơ hội phát sinh. Nếu ngay...”

“Cậu câm miệng lại đi!” Tôi bực tức ngắt lời Eric. Từ ngày đi theo chủ tớ nhà này, không ít lần tôi tự mình rước phiền toái vào người.

“Thôi cô nghỉ đi, tôi không làm phiền thời gian nghỉ ngơi của cô nữa.” Hàn Thiên Lãnh uống nốt tách trà, hắn đứng dậy một tay đút túi quần, tay kia vỗ vỗ vai tôi. “Ngày mai cô cứ cầm và nộp cho người ta, tôi đảm bảo các thông tin và dấu triện trên giấy tờ đều là thật.”

Tôi nghe mà không tin nổi, ngạc nhiên kêu lên. “Hả? Từ bao giờ anh biết tuân thủ pháp luật thế?”

“Cô này hay thật! Tính cô như nào tôi còn không rõ sao? Thôi dừng ở đây nhé, tôi về đây! Eric! Đi về!“. Truyện Đô Thị

Hàn Thiên Lãnh vừa sải bước vừa giơ tay vẫy chào tạm biệt tôi.

“Chị đẹp, em cũng về đây. Nhớ tối nay ngủ ngon và mơ thấy em nhá.”

Eric cũng làm động tác giống Hàn Thiên Lãnh, mỗi tội cậu ta láu ta láu táu hơn.

Nhìn một chủ một tớ lần lượt rời đi, tôi bất đắc dĩ đi đóng cửa và dọn dẹp qua qua.

Từ cái hôm tôi đồng ý để Hàn Thiên Lãnh giúp mình, hắn không chỉ tìm việc làm giúp tôi mà còn đứng ra thay tôi thuê nhà nữa. Sau một tháng tiếp xúc, tôi thấy anh ta cũng không đáng ghét như mình tưởng. Chỉ là, nhận ân tình quá nhiều từ một người mình không thích, làm tôi không được thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.