Sáng hôm sau, sáu người xuất phát tới kim tự tháp Giza[1].
Các kim tự tháp nằm ở cố đô Memphis, trong thời kì các Pharaoh thống trị, nơi này đều được đặt làm thủ đô của Ai Cập. Nơi này cách thủ đô Cairo một vài chục cây số về hướng nam.
Nam Cung Cẩu Thặng nói: “Memphis có nghĩa là ‘Kiến lập và mĩ lệ’. Thời Ai Cập cổ nơi này,” gã chỉ về một bãi sa mạc trước kim tự tháp, ‘nơi này từng là một con sông, còn nơi chúng ta đang đứng bây giờ chỉ là một ốc đảo.”
Vốn là nhóm Tô Di đều biết là kim tự tháp rất lớn, nhưng tới khi đứng dưới tháp mới biết nó lớn tới nhường nào, kim tự tháp nguy nga chót vót, con người đứng dưới nơi này chỉ nhỏ bé như loài kiến. Một tảng đá xây nên kim tự tháp đã cao bằng nửa thân người, kim tự tháp Giza lại được xếp chồng chồng lớp lớp hơn trăm tầng, có thể tưởng tượng được nó to lớn tới cỡ nào.
Địa thế của kim tự tháp cao hơn hẳn với thành Cairo, đứng từ kim tự tháp có thể phóng mắt chiêm ngưỡng toàn cảnh thành phố này.
Bỏ 50 euro là có thể mua vé vào ngắm bên trong kim tự tháp Giza. Lý Yêu Yêu đòi đi vào, trước đó Dư Ngư từng đi vào rồi, cười nhạt đoạn nói bên trong tối đen như mực chẳng có gì cả. Lý Yêu Yêu nào chịu nghe theo, tranh cãi ầm ĩ không ngớt, cuối cùng Nam Cung Cẩu Thặng vẫn mua ba tấm vé vào cửa cho ba người Lý Yêu Yêu, Tô Di, Kiều Du vào tìm hiểu.
Ước chừng nửa giờ sau, ba người bò ra khỏi kim tự tháp Giza, Lý Yêu Yêu đi đầu mắng to: “Mợ, bên trong đúng là không có gì cả.”
Từ cửa đi vào bên trong kim tự tháp là một lối đi tối đen như mực, dẫn thẳng tới mộ thất ở trên đỉnh kim tự tháp,. Trong mộ thất có một thạch quan mở rộng, trong thạch quan chẳng có gì cả, càng không nói tới bích họa đẹp đẽ hay đồ bồi táng tinh mỹ.
Dư Ngư trêu chọc hắn, Lý Yêu Yêu giận dữ cãi lại: “Gì thì gì cũng phải tự mắt chiêm ngưỡng mới cam tâm chứ!”
Nam Cung Cẩu Thặng cười đến híp mắt: “Thiệt một chút còn hơn để sau này tiếc nuối. Muốn xem xác ướp sau này vẫn có cơ hội.”
Cách kim tự tháp Giza không xa là một ngôi đền thờ nhỏ, cho phép khách du lịch thăm quan miễn phí.
Mọi người đi vào trong ngôi đền thờ, chỉ thấy bích họa trên tường lờ mờ không thấy rõ, trong đền trống trải chỉ có một tấm nệm để mọi người quỳ xuống tế bái.
Nam Cung Cẩu Thặng ngồi xổm ở trước rào chắn tường, chỉ vào một góc trong điện thờ nói: “Nghe nói quyển trục được lấy từ trong đền thờ Luxor.”
Lý Yêu Yêu không khỏi hỏi: “Nghe nói? Sư phụ, rốt cuộc thứ này là thật hay giả, sư phụ có chắc không vậy?”
Nam Cung Cẩu Thặng không trả lời, úp úp mở mở mà nói: “Phải tới nhìn mới biết được. Nếu như không có gì, coi như lần này chịu thiệt rồi quay về kim tự tháp cúng bái.”
Trên thực tế, ngoài quyển trục địa đồ ra, trong tay Nam Cung Cẩu Thặng không có bất cứ manh mối nào. Tuy rằng gã và Lý Yêu Yêu đều xác nhận quyển trục dùng giấy cói thật sự là văn vật từ ngàn năm trước chứ không phải hàng nhái, nhưng đến tột cùng chắc chắn bao nhiêu phần, chính gã cũng không rõ.
Nhưng, “Kho tàng Pharaoh” nghe thật sự rất mê người, nếu không thử, ngược lại mới là chịu thua thiệt.
Buổi chiều, sáu người lại tới bảo tàng Cairo, chiêm ngưỡng không ít văn vật cổ Ai Cập. Tô Di vẽ lại bảng hiệu trước mỗi Pharaoh anh thấy được, ghi nhớ kỹ.
Tầng hai của bảo tàng có phòng triển lãm xác ướp hoàng gia, bên trong có rất nhiều Pharaoh và hoàng hậu từ vương triều 17 cho tới vương triều 21, mua vé vào cửa đắt đỏ là có thể tìm hiểu đến tột cùng.
Tô Di chậm rãi vẽ lại bảng tên các Pharaoh, rồi lại tỉ mỉ quan sát từng xác ướp. Lý Yêu Yêu và Dư Ngư thì lại chạy thẳng tới tủ kính chứa xác ướp Ramses II[2].
Dư Ngư cong ngón tay gõ gõ lên kính an toàn, chóp mũi dí sát vào mặt kính: “Người này cưới mười mấy bà vợ, sinh hơn một trăm con?”
Ánh mắt Lý Yêu Yêu không khỏi lướt xuống hạ thân xác ướp, hừ một tiếng: “Thoạt nhìn cũng không to lắm mà!”
Xa Xà mặt không đổi sắc đứng phía sau hai người: “Khô queo rồi.”
Dư Ngư xoa xoa tay cười đầy đen tối: “Muốn bỏ lớp băng trên mặt ông ta ra ghê, xem rốt cuộc ông ta đẹp trai hơn hay là anh đẹp trai hơn.”
Lý Yêu Yêu chế nhạo đập anh ta một cái: “Tình nhân lộ thủy của anh còn nhiều hơn số con của ông ấy, ông ấy nào dám so với anh.”
Dư Ngư cười hớn hở: “Sao có thể so với sư phụ được.”
Nam Cung Cẩu Thặng tới gần đập vào ót Đại Xuyên và Tam Cẩu mỗi người một cái, len lén liếc mắt nhìn Kiều Du, thấy anh không nhìn qua đây, lúc này mới mỉm cười giơ tay lên ra dấu ‘suỵt’.
Đồng chí Cẩu Thặng cùng ba đồ đệ ngồi xổm xung quanh xác ướp Ramses II, thút thít nói: “Tiếc quá —— Nghe nói trước đây lúc Anh chiếm đóng Ai Cập, xác ướp còn rẻ hơn củi gỗ, bọn họ lấy xác ướp ra đốt thay củi để chạy xe lửa, giờ thì trong chợ đêm cũng chưa từng thấy cái xác ướp nào. Tiếc quá đi ——”
Dư Ngư không khỏi rùng mình: “Sư phụ, sư phụ mua xác ướp làm gì?”
Đồng chí Cẩu Thặng cười đầy âm hiểm: “À, trong số sư nương các con còn thiếu mấy nàng xác ướp.” Hậu cung hơn trăm giai nhân của đồng chí Cẩu Thặng cũng không hoàn toàn chỉ có người sống, có đôi khi gã gặp mấy xác khô đẹp đẽ cũng đùa giỡn bảo đệ tử nhận làm sư nương.
Lý Yêu Yêu nghe xong tròng mắt đảo vòng, thô bỉ mà chạy tới bên người Tô Di: “Vợ yêu, đó giờ anh vẫn cứ thấy trong phòng mình thiêu thiếu cái gì đó, rốt cuộc cũng nghĩ ra rồi!”
Tô Di liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ: Quan tài, bích họa Ai Cập, đồ mỹ nghệ bày khắp phòng, anh còn thấy thiếu gì nữa?
Lý Yêu Yêu chớp chớp đôi mắt to, nhỏ giọng nói: “Mình mua một bộ xác ướp về, buổi tối bỏ vào quan tài ngủ chung đi! Như vậy mới có cảm giác!!”
Tay Tô Di run lên một cái, cây trượng trong bức vẽ run run thành hình con rắn.
Sau khi đi ra khỏi bảo tàng, mọi người lại tới chợ đồ cổ Cairo.
Lý Yêu Yêu cầm một pho tượng Pharaoh được điêu khắc trên ngà voi cỡ nhỏ, cầm vào bàn tay tỉ mỉ xem xét. Điêu khắc ngà voi vốn dùng sơn vẽ, chỉ là hết năm này qua năm khác, màu đã dần phai, góc khắc cũng bị mài mòn.
Ông chủ bô bô giới thiệu liên hồi, Lý Yêu Yêu nhíu mày nghe nửa ngày, dùng ánh mắt thăm dò nhìn về phía Dư Ngư.
Dư Ngư phiên dịch: “Ông ấy nói đây là văn vật thời Tân vương quốc, cả cửa hàng chỉ có một, 50 euro.”
Lý Yêu Yêu lật qua lật lại nhìn hồi lâu, nhíu mày lắc đầu: “Cảm giác và tư chất không giống như đồ hơn ngàn năm.” Vừa nói vừa đưa lên mũi ngửi một cái, khẳng định nói: “Đây không phải phẩm màu khoáng vật, giả.”
Dư Ngư cười nói: “Xem ra nước ngoài cũng có trò lừa gạt.”
Nam Cung Cẩu Thặng đi tới đón lấy bức tượng ngà voi nhìn một lượt, đoạn nói: “Thời Cổ vương quốc, tỉ lệ hình điêu khắc từ đầu tới vai, từ vai tới đầu gối, từ đầu gối tới chân là 2:10:6, thời kì Tân vương quốc là 2:12:7,” Gã lấy tay ước lượng, “Đây rõ ràng là bắt chước thời Cổ vương quốc. Hơn nữa tượng điêu khắc nói chung, chân trái nhân vật đều bước về phía trước một bước. Con xem cái này, hai chân khép lại, quá giả rồi.”
Lý Yêu Yêu cười nhạt, nói với Dư Ngư: “Anh hỏi ông ta 2 euro có bán không?”
Cò kè mặc cả là chuyện mà Dư Ngư thích nhất, anh lập tức tiến lên trước lưu loát hùng hồn mà đôi co với chủ cửa hàng, mãi đến khi trời sắp tàn, thiếu chút nữa Lý Yêu Yêu định vứt đồ đi không mua nữa, cuối cùng Dư Ngư cũng vươn tay ra: “Xong rồi! 2 bảng Ai Cập.”
Lý Yêu Yêu há hốc miệng.
Sư phụ Nam Cung Cẩu Thặng ở gần đó không ủng hộ mà lắc đầu, tiến lên trước mỉm cười dùng tiếng Ả rập trúc trắc hàn huyên vài câu với chủ cửa hàng, cuối cùng nhét pho tượng nhỏ vào trong túi Lý Yêu Yêu, cười nói: “Đi thôi, ông ta tặng con thứ này.”
Cằm Lý Yêu Yêu và Dư Ngư đồng loạt rơi xuống đất.
Cuối cùng, mọi người thu hoạch một đống đồ mỹ nghệ có thật có giả, Lý Yêu Yêu còn mua một đống tranh giấy cói, cuối cùng cũng thắng lợi trở về.
Sau khi ăn tối xong, Lý Yêu Yêu bơi mấy vòng trong khách sạn mới sảng khoái quay về phòng, thấy Dư Ngư đang cắn hạt dưa xem tivi, thế là cái đầu ướt nhẹp đột nhiên xông lên trước bốc hạt dưa, vừa cắn vừa hỏi: “Sư phụ đâu rồi?”
Dư Ngư giận dữ lầm bầm hai tiếng: “Đi ra ngoài với họ Kiều rồi.”
Lý Yêu Yêu ừ một tiếng, nhổ vỏ dưa vào chỗ giấy lót của Dư Ngư, đột nhiên cảm thấy góc giấy có chút quen mắt, cả kinh nói: “Anh lấy giấy gì lót đấy?”
Dư Ngư cười thô bỉ nói: “Chú mua một đống giấy về, không có giấy lót, sư ca tiện tay lấy một cái.”
Lý Yêu Yêu giận tím mặt, ném một vốc hạt dưa vào mặt Dư Ngư, nhào tới mà đánh: “Mợ nó, ông đây định mang về dán lên tường đấy!!!”
Dư Ngư vừa đỡ nắm đấm của hắn, vừa trơ trơ mà nói: “Rửa một cái là được, giấy cói không thấm nước, cứ rửa đi! Anh đây chưa lấy nó chùi đít đã là khách sáo lắm rồi!!”
Lý Yêu Yêu tức giận đấm hai cái, quay đầu hùng hùng hổ hổ đi sang phòng bên cạnh, tìm Tô Di an ủi.
Lý Yêu Yêu ôm Tô Di âm yếm một hồi, đột nhiên nảy ra ý tưởng dạo sông Nile buổi đêm, Tô Di cũng có ý này, thế là hai người lập tức thay quần áo xuất môn.
Lý Yêu Yêu đi qua phòng Dư Ngư, thấy anh ta đang mở hộp gỗ, muốn rút cuộn giấy bên trong ra, thế là sải bước dài xông lên trước, đoạt lấy: “Lại tiện tay.”
Dư Ngư liếc mắt: “Đây là địa đồ của sư phụ, anh định xem.”
Bình sinh Lý Yêu Yêu thích nhất là đối đầu với Dư Ngư, thế là hắn nhét hộp gỗ vào trong ngực, đạp Dư Ngư văng ra: “Biến đi! Tôi xem trước!” Dứt lời liền kéo Tô Di chạy đi.
Buổi tối Cairo vẫn ùn tắc như cũ, Lý Yêu Yêu kéo tay Tô Di đi bên bờ sông Nile, nhìn xe cộ như nước chảy bên đường, cười hề hề nói: “Sáng nay sư phụ hỏi anh, em biết thách thức lớn nhất của Cairo là gì không?”
Tô Di nhướn mi, mỉm cười nhìn hắn: “Là cái gì?”
Lý Yêu Yêu chỉ vào dòng xe cộ như nước bên cạnh: “Là sang đường. Ở đây không có quy tắc giao thông, phải can đảm liều mạng lắm mới sang đường được. Ha ha ha…”
Ánh mắt Tô Di ấm áp mà vui vẻ nhìn hắn, đột nhiên tiến lên trước hôn lên gò má hắn.
Lý Yêu Yêu ôm lấy vai anh, nói tiếp: “Nếu như ở đây có một tên móc túi, thân thủ tốt, chạy ào qua đường, có khi đại hiệp nhảy vách núi còn an toàn hơn, hahaha…” Tiếng cười còn chưa ngớt, một bóng người nho nhỏ đột nhiên vọt tới bên người Tô Di, sau đó chạy ra giữa đường.
Nụ cười trên môi Lý Yêu Yêu cứng đờ, Tô Di vươn tay sờ một cái, mặt hơi biến sắc: “Ví tiền…”
“Mẹ nó, dám trộm người của ông đây!” Lý Yêu Yêu không nhiều lời, bật người nhảy vào lối đi lộn xộn.
Tô Di nhìn hai bóng người chạy xuyên qua lớp xe cộ dày đặc, tiếng kèn ầm ĩ, tiếng tài xế mắng chửi văng vẳng bên tai, tim ngừng đập mấy nhịp, sau đó bất chấp xông lên: “Yêu Yêu, đừng đuổi theo!”
Lý Yêu Yêu huyết khí phương cương, đâu nghe thấy tiếng la của anh, cắm đầu đuổi theo tên trộm chạy đông lủi tây kia, thể như không nhìn thấy quái vật sắt đông nghịt trên đường —— Sư phụ Cẩu Thặng nói, muốn băng qua đường ở Cairo, phải tin tưởng xe không đụng tới mình, coi bọn nó như bã đậu!!
Tô Di chật vật kinh hồn bạt vía băng qua đường, mắt thấy bóng lưng hai người chạy phía trước nhỏ dần, nghĩ tới Lý Yêu Yêu không quen cuộc sống nơi này, tiếng Ả rập lẫn tiếng Anh đều không biết, anh chỉ biết dùng hết sức lực đuổi theo: “Đừng đuổi theo nữa! Về đi!”
Lý Yêu Yêu đuổi theo tên móc túi tới một con hẻm nhỏ, thấy phía trước là ngõ cụt, chợt rùng mình, không khỏi dừng lại.
Tên móc túi đi vào ngõ cụt cũng dừng lại, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện ba gã người Ả rập, sắc mặt bất thiện tiến gần về phía hắn.
Lý Yêu Yêu thầm mắng: Trộm cướp không có biên giới, mà móc túi thì có biên giới! Bất kể quốc gia nào có móc túi, đều con mẹ nó âm hiểm như nhau!!
Hắn âm thầm đoán tỉ số thắng khi một chọi bốn, bước chân từ từ lui về phía sau, mắt thấy có kẻ đang vọt về phía mình, hắn lập tức quay đầu bỏ chạy.
Tô Di đuổi theo đến kiệt sức, đang đỡ chân tường thở dốc, chợt trông thấy Lý Yêu Yêu căng thẳng chạy về phía mình, phía sau còn có một vài tên người Ả rập cầm gậy trong tay, kinh ngạc há hốc miệng.
Lý Yêu Yêu không nói gì kéo tay anh chạy ra đường lớn: “Chạy mau, tiêu rồi!”
Tô Di bị kéo chạy một hồi, ngực dần dần khó chịu, sắc mặt hơi thay đổi: “Dừng, dừng.”
Lý Yêu Yêu nhận thấy bất thường, quay đầu nhìn anh một cái, lập tức dừng lại, căng thẳng hỏi: “Suyễn rồi?”
Tô Di đến thở cũng không được, sắc mặt dần xanh lên.
Lý Yêu Yêu lấy bình xịt hơi sương trong túi áo anh, xịt lung tung mấy cái, vội vàng đẩy anh vào một con hẻm: “Mau trốn vào đi, đừng đi ra.” Mắt thấy đám cướp kia chạy tới gần, hắn liền dừng lại, thấp giọng nói: “Không được phép ra ngoài! Gọi điện thoại cho lão Dư, lão Xà!” Dứt lời liền nhặt một cục gạch ở dưới đất lên, đỏ mắt nghênh ngang đi về phía bọn chúng!
Cây gậy ném vào người Lý Yêu Yêu, hắn cố tình để lộ sơ hở, chạy ra đường vừa chạy vừa đánh, mãi đến khi rời xa con ngõ nơi Tô Di đang đứng. Mặc dù hắn đau đến mặt trắng bệch, nhưng lại thở phào một cái, dừng chân lại đánh với bốn người kia.
Đến khi Tô Di uống thuốc xong dần tỉnh táo lại, anh liền lập tức gọi điện cho Dư Ngư xin giúp đỡ, sau đó hốt hoảng nhặt một cục gạch xông lên. Từ trước tới giờ anh chưa từng gặp chuyện này, bàn tay cầm gạch run vô cùng.
Tô Di vừa bước ra hẻm Lý Yêu Yêu đã thấy anh, hét to lên: “Cút về! Mau cút về!”
Mấy tên trộm không hiểu hắn nói gì, tưởng là hắn đang mắng chửi, lại càng đánh mạnh tay.
Xung quanh Lý Yêu Yêu không có gì giúp đỡ, hắn bị thương rất nhiều. Hắn như một con báo nóng nảy, không để ý tới những cú đánh trên người mình, chỉ chằm chằm đánh về phía một người, quát to: “Cút! Con mẹ nó đừng gây trở ngại cho tôi!”
Cả người Tô Di run lên, bị dọa nhất thời không dám tiến lên.
Đến khi Dư Ngư và Xa Xà chạy tới, chỉ thấy Tô Di ôm Lý Yêu Yêu mặt sưng như đầu heo, đau lòng lấy tay áo lau vết thương trên trán hắn.
Lý Yêu Yêu đau đến nhe răng trợn mắt, cả giận mắng: “Bây giờ mới tới, muốn nhặt xác ông à?!”
Dư Ngư khinh thường xùy một tiếng: “Thua? Đồ vô dụng?” Tuy nói vậy nhưng lại tiến lên trước đỡ Lý Yêu Yêu dậy.
Lý Yêu Yêu khóc không ra nước mắt nắm lấy bờ vai anh: “Lão Dư.. địa đồ của sư phụ..bị bọn chúng cướp đi rồi…”Truyện ngắn:
Có một lần Lý Yêu Yêu gửi tin nhắn cho Tô Kiềm, muốn hỏi mượn xe anh, kết quả gửi nhầm số, Tô Kiềm không nhận được tin nhắn.
Sau đó, Lý Yêu Yêu không biết lý lẽ mà hồ nháo: Anh dùng cái điện thoại quái quỷ gì thế! Gửi tin nhắn mà không nhận được!!
Sắc mặt Tô Kiềm âm trầm: Tôi dùng Apple.
Lý Yêu Yêu cười nhạt: Chẳng trách! Đến cái logo cũng nham nhở thiếu một miếng, tin nhắn sót cũng là đương nhiên!
Tô Kiềm: ………..[1] Kim tự tháp Giza:Hay còn gọi là kim tự tháp Kheops, kim tự tháp Khufu, là một trong những công trình cổ nhất và duy nhất còn tồn tại trong số Bảy kỳ quan thế giới cổ đại. Các nhà Ai Cập học nói chung đã đồng ý rằng kim tự tháp được xây trong khoảng thời gian 20 năm từ khoảng năm 2560 TCN. Mọi người cũng cho rằng Đại kim tự tháp được xây dựng làm lăng mộ cho pharaon Kheops, thuộc Triều đại thứ tư thời Ai Cập cổ đại, vì thế nó đã được gọi là Kim tự tháp Kheops.
[2]Ramesses II(cũng được biết đến với tên Ramesses đại đế) hoặc Ramses II, Rameses II, là pharaong thứ 3 của Vương triều thứ 19 của Ai Cập. Ông được ghi nhận là một trong những pharaong vĩ đại, quyền lực và được ca tụng nhiều nhất trong lịch sử Ai Cập. Ông là một trong những nhân vật thời xưa duy nhất được tin là sống đến 99 tuổi. Tuy nhiên, theo nhiều nhà khảo cổ, giả thiết ông qua đời khi ở tuổi 90 hoặc 91 thì hợp lí hơn.
[**]Thời kỳ Cổ vương quốc (2.686 TCN – 2.181 TCN):Một số thành tựu đỉnh cao của Ai Cập cổ đại, kim tự tháp Giza và tượng Nhân sư vĩ đại, đã được xây dựng trong thời Cổ vương quốc.
Thời kỳ Tân vương quốc (1.549 TCN – 1069 TCN):Ramesses II sống trong thời kì này. Thời kì này Ai Cập khá thịnh vương khiến nơi này trở thành mục tiêu xâm lược bởi các dân tộc khác, trong đó có người Berber.