Bị mất bản đồ, Lý Yêu Yêu sống chết không chịu quay về gặp Nam Cung Cẩu Thặng, cứ chần chừ ở ngoài cửa khách sạn không muốn đi vào.
Tô Di bất đắc dĩ nói: “Trước tiên xử lý vết thương đã, chuyện này sớm muộn gì sư phụ cũng biết.”
Lý Yêu Yêu suy sụp tinh thần ngồi xổm bên ven đường, châm điếu thuốc, mãi đến khi thuốc cháy tới tàn chạm tới vết thương chảy máu dầm dề trên người làm hắn đau đến nhíu mày: “Em không biết sư phụ mong có thể tìm được chỗ này tới nhường nào đâu.. Sư phụ tốn rất nhiều công sức, tìm hơn mười bản đồ Ai Cập ở những niên đại khác nhau, còn tới đây dò xét nhiều lần, anh lại cứ như vậy mà làm mất.” Hắn phiền não mà cào đầu, vết thương trên trán lại bắt đầu chảy máu.
Tâm tình Dư Ngư và Xa Xà cũng nặng trĩu không có ý kiến gì, ngồi xổm dưới đất mà hút thuốc.
Dư Ngư nhả một hơi khói dài, chân mày chau lại: “Chú có nhớ mấy thằng kia trông thế nào không?”
Lý Yêu Yêu cười khổ: “Người ngoại quốc đều mặt dài thườn thượt, đường lại tối như bưng, giờ có nhảy ra trước mặt em em cũng không nhận ra được.”
Xa Xà bình tĩnh nói: “Biết đâu sư phụ có chuẩn bị bản đồ dự phòng.”
Tô Di giật lấy điếu thuốc trong tay Lý Yêu Yêu, dùng giấy ăn lau vết máu xung quanh vết thương của hắn, cương quyết kéo hắn đi vào trong: “Trốn cũng không phải cách, anh không đi vào, em đi vào nói với sư phụ!”
Lý Yêu Yêu không giãy ra được, mất tự nhiên để anh lôi vào trong.
Nam Cung Cẩu Thặng và Kiều Du đã đi về, đang ngồi trong phòng vui vẻ ăn dưa hấu, thấy bốn người cúi đầu ủ rũ đi vào, đặc biệt là Lý Yêu Yêu, trên người toàn là thương tích, Cẩu Thặng không khỏi ngẩn ra: “Làm sao vậy?”
Lý Yêu Yêu như một đứa trẻ làm sai, ngập ngừng không dám mở miệng, Tô Di hít sâu hai hơi, bình tĩnh nói: “Sư phụ, bản đồ bị bọn con làm mất rồi.”
Nam Cung Cẩu Thặng và Kiều Du đều ngẩn ra.
Tô Di kể lại chuyện vừa xảy ra, Nam Cung Cẩu Thặng nhìn mặt Tiểu Tam Cẩu đầy thương tích đã thấy đau lòng, đâu còn trách cứ được hắn, tự mình lấy thuốc giúp hắn xử lý vết thương.
“Có thể tìm được bọn người kia không?”
Lý Yêu Yêu tội nghiệp mà nhìn Cẩu Thặng: “Sư phụ, con xin lỗi…”
Nam Cung Cẩu Thặng thương xót mà xoa xoa đầu hắn, Lý Yêu Yêu nhân cơ hội làm nũng mà cọ đầu vào lòng bàn tay gã: “Sư phụ, sư phụ có bản đồ dự phòng không?”
Nam Cung Cẩu Thặng lắc đầu: “Lần theo trí nhớ thôi.”
Dư Ngư hỏi: “Cái đám chó chết kia có bản đồ, liệu có đi giành bảo vật không?”
Nam Cung Cẩu Thặng lắc đầu: “Bọn họ không tìm được đâu.” Phải biết để tìm ra địa điểm được vẽ trên bản đồ, gã đã tốn vài chục năm, đi dọc sông Nile du tẩu một lần, địa điểm hiện tại khác rất nhiều với bản đồ, cho tới giờ cũng chỉ chắc được mấy phần mà thôi.
Lý Yêu Yêu mở to đôi mắt rưng rưng nước, giống như con nai con tội nghiệp: “Sư phụ, con sai rồi..”
Dư Ngư cũng ủ rũ cúi đầu ngồi xuống bên người Lý Yêu Yêu: “Là lỗi của con trước…”
Xa Xà cũng ngồi xuống góp vào, ba chàng trai ngoan ngoãn như ba chú chó lớn vây xung quanh chân Nam Cung Cẩu Thặng.
Lòng Nam Cung Cẩu Thặng đau dữ dội, nhưng vẫn cười híp mắt xoa đầu từng đồ đệ một: “Mọi việc đều là ý trời. Đi nghỉ ngơi đi.”
Buổi tối, Tô Di cầm thuốc giúp Lý Yêu Yêu xử lý vết thương trên người, nhìn thấy cả người hắn xanh xanh tím tím, lòng chua xót, cúi người xuống cẩn thận hôn lên vết thương trên vai Lý Yêu Yêu: “Xin lỗi…”
Lý Yêu Yêu thờ ơ hỏi: “Sao?”
Tô Di điều chỉnh lại tâm tình, ngồi dậy thoa thuốc mỡ lên lưng hắn: “Đều tại sức khỏe em kém..”
Lý Yêu Yêu quay đầu nhìn anh, cười đến nhe răng trợn mắt: “Thôi được rồi, có nhận hết sai lầm về mình cũng không mang bản đồ về được, nói cái khác đi.”
Tô Di cắn môi trầm mặc.
Sau khi tắt đèn, Tô Di cẩn thận tránh vết thương Lý Yêu Yêu, dịch vào lồng ngực hắn, lại nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh đã bảo vệ em một lần nữa…”
Lý Yêu Yêu thở dài, kéo đầu anh ra sức hôn, sau một hồi mới buông ra: “Được rồi, em đã lấy thân thể báo đáp như vậy, đương nhiên anh đây phải bảo vệ em thật tốt!”
Tô Di ôm chặt hắn, như một người thiếu dưỡng khí mà điên cuồng hôn hắn.
Một đêm lặng không lời.
Sáng sớm hôm sau, mọi người thấy thương thế Lý Yêu Yêu nặng như vậy liền bàn bạc ở lại Cairo nghỉ ngơi một ngày nữa rồi sẽ đi đến Luxor.
Kiều Du đi ngang qua phòng của Dư Ngư và Xa Xà, thấy Dư Ngư vứt đồ loạn lên, vỏ hạt dưa rơi đầy đất, tiện tay giúp Dư Ngư thu dọn đồ đạc.
Anh thấy trên bàn có một đống hạt dưa, tiện tay đổ sạch vào thùng rác, đang định ném luôn giấy lót vào thùng rác, nhưng khi nhìn thấy hình vẽ bản đồ ở mặt trái thì ngẩn cả người.
Năm phút đồng hồ sau.
Lý Yêu Yêu dồn Dư Ngư vào góc tường mà đánh, làm động tới vết thương trên người, mặt nhăn nhó lại trông càng dữ tợn hơn: “Ông đây phải oánh chết cái tên ngu xuẩn này! Dám lấy bản đồ của sư phụ ra để lót hạt dưa! Còn dám lừa gạt ông đây! Con bà nó! Hại ông đây cả đêm không ngủ ngon!”
Dư Ngư không dám đánh lại, chỉ cố gắng ngăn cản nắm đấm của hắn: “Mợ! Anh cầm nhầm mà, anh có cố ý đâu! Con mẹ nó chú với Tô Di rên rỉ cả đêm, không ngủ ngon còn dám mắng anh!”
“Cái rắm!” Lý Yêu Yêu ấn đầu Dư Ngư đánh túi bụi, đến Xa Xà cũng có vẻ hả hê mà đi tới tặng mấy đạp.
Dư Ngư ôm đầu rống lên, cả giận mắng: “Lão Xà! Ông chẳng có chút nghĩa con bà nó khí nào cả!!”
Xa Xà ngoài cười nhưng trong không cười ném ra hai chữ: “Đáng đời!”
Nam Cung Cẩu Thặng lấy lại được bản đồ tưởng như đã mất, ghét bỏ nhìn vỏ dưa và nước bọt trên đó, chậm rãi nói: “Này này, Nhị Thặng, Tam Cẩu, các con làm vậy là không đúng. Vi sư đã dạy hai đứa thế nào?! Đánh người là phải đánh vào chỗ đau thầm kín! … Đúng đúng! Nữa đi, headshot!!”
Tô Di và Kiều Du đứng một bên vui cười.
Đến khi Dư Ngư bị đánh cho mặt mũi bầm dập, sư phụ Cẩu Thặng không nhanh không chậm lấy khăn ướt lau khô bản đồ —— giấy cói không sợ thấm nước —— lúc này mới đứng lên vỗ vỗ vai Lý Yêu Yêu: “Có vẻ ổn rồi nhỉ. Nhìn thân thủ con nhanh nhẹn như vậy, chắc không có vấn đề lớn lao gì, tối nay chúng ta xuất phát đi.”
Cuối cùng Lý Yêu Yêu cũng thoát khỏi thân phận mang tội, hung hăng trừng Dư Ngư, ưỡn ngực kéo Tô Di đi.
Đêm đó, mọi người ngồi tàu hỏa Cairo, đi tới Luxor.
Tòa thành Luxor này được xưng là bảo tàng lộ thiên lớn nhất thế giới. Nơi đây có di chỉ cố đô xưa, từ hai nghìn năm trước công nguyên, thời kì Trung vương quốc Ai Cập cổ, đã bắt đầu trở nên phát triển. Nơi đây cũng là thành phố được chính phủ Ai Cập bảo vệ trọng điểm, không có bất cứ dấu tích công nghiệp hóa nào, tất thảy vẫn rất nguyên sơ.
Mấy chàng trai muốn đi xem Thung lũng các vị vua và đền Karnak, Nam Cung Cẩu Thặng sợ đêm dài lắm mộng, đề nghị đi tớiốc đảoKharga tìm hiểu đến cùng, sau đó mới quay về Luxor từ từ du lịch.
Màn đêm buông xuống, mọi người dừng chân ở một khách sạn ven biển Đỏ.
Nếu nói khách sạn ở Cairo có quy mô như một làng du dịch, như vậy khách sạn ở Luxor so với làng du lịch lại càng mỹ lệ hơn. Các biệt thự loại nhỏ đứng lặng bên biển Đỏ, đi trăm mét là tới bờ biển. Bên bờ đặt không ít ô che và ghế nằm, còn có một trạm nướng, sáng sớm và hoàng hôn có thể ở bên bờ thưởng thức cảnh mặt trời mọc mặt trời lặn.
Luxor vốn ít dân cư, lại thêm chưa tới mùa du lịch, cho nên trong khách sạn hầu như không có mấy người, đến lúc hoàng hôn chỉ có sáu người Cẩu Thặng ngồi bên biển Đỏ ngắm mặt trời lặn.
Nam Cung Cẩu Thặng nằm bên bờ cát, thi thoảng nước biển lại bất ngờ dâng lên đánh vào chân gã, ánh chiều tà chiếu lên gương mặt gã, phủ lên tia sáng êm dịu.
Kiều Du đi tới ngồi xuống bên cạnh gã, nhìn về phía mặt trời đỏ đang từ từ lặn: “Nơi này đẹp quá, anh từng tới đây rất nhiều lần à?”
Nam Cung Cẩu Thặng cười híp mắt nói: “Sao có thể, trước kia anh đều ở trong khu dân bản xứ, bởi chiều mấy tiểu đồng chí nên mới tìm tới nơi này, đây cũng là lần đầu tiên anh nằm ở đây.”
Kiều Du nở nụ cười: “Phải rồi, ở trong khu dân cư mới biết được nhiều thứ phải không?”
Nam Cung Cẩu Thặng vỗ vỗ đất trống bên người, ý bảo anh nằm xuống: “Rất nhiều người Ai Cập trực tiếp xây nhà trên cổ mộ, từ từ mang đồ bên trong đi ra bán, cổ mộ còn có thể dùng làm tầng hầm. Dân chúng ở đây nghèo, không có khái niệm bảo vệ văn vật, hơn nữa cổ mộ ở đây cũng không quá hiếm lạ, bởi vậy cho nên chẳng có gì ngạc nhiên. Lúc anh đi tới Siva, ở tại một căn nhà phía dưới là cổ mộ, buổi tối tất cả mọi người đều ngủ trong cổ mộ, bọn họ đã ngủ vài thập niên rồi.”
Kiều Du thấy bốn chàng trai tràn trề tinh lực đang chơi đùa cùng nhau, thế là nằm xuống bên người Cẩu Thặng, dịch tới gần ngực hắn: “Này, anh tên là là Nam Cung Cẩu Thặng thật sao?”
Nam Cung Cẩu Thặng giật mình, đôi mắt cong cong: “Không thích à? Em có thể đặt cho anh một cái tên khác.”
Kiều Du chưa từng nhìn thấy chứng minh nhân dân của Nam Cung Cẩu Thặng, lần trước làm thủ tục lên máy bay đều là Nam Cung Cẩu Thặng tự làm, không cho ai sờ vào hộ chiếu, cho nên Kiều Du không phát hiện được cái gì.
Anh giả vờ nghiêm túc nhìn chằm chằm sườn mặt Nam Cung Cẩu Thặng: “Thành thật khai báo đi, anh có phải phạm nhân bỏ trốn không?”
Nam Cung Cẩu Thặng không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ mỉm cười: “Em không tố giác anh với công an chứ?”
“Hả?!” Kiều Du ngạc nhiên nhìn gã: “Anh làm chuyện gì thật sao?!”
Nam Cung Cẩu Thặng ôm vai anh, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía chân trời: “Nếu như anh ngồi tù, em làm gì bây giờ?”
Kiều Du nhíu mày: “Sao, anh định ngồi tù mấy năm?”
Nam Cung Cẩu Thặng mỉm cười, ánh chiều tà tan trong đôi mắt, càng toát thêm vẻ nhu hòa: “Nếu như.. anh bị bắn chết, em không được gặp anh nữa, vậy làm sao bây giờ?”
Kiều Du cắn cắn môi dưới, cứ ngỡ là thật mà căng thẳng: “Không thể nào, ngoài đạo mộ ra, anh còn phạm pháp gì nữa sao?”
Nam Cung Cẩu Thặng mỉm cười xoa đầu anh, không nói gì nữa.
Chẳng mấy mà mặt trời chiều dần chìm xuống biển, sự tĩnh lặng của biển thật khiến người ta mê đắm. Tô Di không nhịn được mà lấy bản vẽ ra nhanh chóng vẽ phác phong cảnh.
Lý Yêu Yêu sưng mặt sưng mũi bảnh chọe mà thể hiện mấy dáng pose: “Vẽ anh, vẽ anh đi!”
Dư Ngư mặt mũi cũng sưng vù đặt mông ngồi xuống đẩy hắn ra: “Vẽ anh đi! Anh đẹp hơn lão tam nhiều!”
Lý Yêu Yêu giận tím mặt, đẩy Dư Ngư ngã nhào vào cát: “Tự tiểu một bãi rồi nhìn lại mặt mình đi, dám so bì với anh đây?!”
Dư Ngư không cam lòng tỏ ra yếu kém mà xoay người áp đảo hắn: “Cái rắm, ông đây anh tuấn tiêu sái thế nào, khắp thiên hạ không có người thứ hai!”
Lý Yêu Yêu nện một quyền vào sống mũi Dư Ngư: “Anh là đồ mũi con rệp!”
Dư Ngư trả một đấm và mắt Lý Yêu Yêu: “Chú là đồ mắt cóc!”
…
Xa Xà khinh thường liếc nhìn hai người đánh nhau, giễu cợt nói: “Ấu trĩ!”
Hai tay hắn đút túi quần, bình tĩnh đi tới bờ biển, ngước cổ bốn mươi lăm độ nhìn về ánh chiều tà, đứng bất động như một bức tượng điêu khắc: “Vẽ anh đẹp một chút!”
Tô Di: “…….”
Kiều Du bị Nam Cung Cẩu Thặng nói nửa vời mà căng thẳng, liên tục gặng hỏi: “Anh không giết người chứ?” “Anh không phóng hỏa đâu phải không? “Tháng trước bảo tàng mất trộm không phải anh làm chứ?” “Chẳng lẽ cái đám cướp ngân hàng tháng trước nữa là các anh?!”
Nam Cung Cẩu Thặng bị anh hỏi đến dở khóc dở cười, đành phải giải thích: “Nếu anh là tội phạm bị truy nã, thế xuất ngoại kiểu gì?”
Kiều Du nghĩ một chút cũng thấy có lý, trái tim đang treo cao cuối cùng cũng hạ xuống.
Nam Cung Cẩu Thặng ngồi dậy, mắt thấy mặt trời chiều dần lặn hút xuống mặt biển, cảm khái nói: “Đẹp thật! Nhiều tuổi rồi, thế mà lại thích cảm giác này.”
Kiều Du cũng đứng dậy theo, cười nói: “Anh đang nói cảm giác an bình sao? Như vậy không tốt sao?”
Nam Cung Cẩu Thặng nhẹ giọng thì thào: “Có cơ hội, lại tới đây một thời gian đi.” Gã nói nhỏ vô cùng, cũng không biết đến tột cùng là nói cho mình nghe, hay nói cho Kiều Du ở bên cạnh nghe.
Kiều Du tựa vào vai gã, mở to mắt nhìn tia sáng cuối cùng tan trong tầm mắt, líu nhíu nói: “Thật sự rất đẹp.”
Hôm sau, sáng sớm Nam Cung Cẩu Thặng đã dẫn Dư Ngư ra ngoài, mượn xe jeep ở thị trấn trên về.
Ở trấn nhỏ gần Luxor có không ít người hành nghề đạo mộ, trước khi Nam Cung Cẩu Thặng tới đã dò lần đường đi, cho tới trưa mua được không ít dụng cụ, thậm chí còn buôn đi bán lại vài món văn vật về, khiến Kiều Du và Tô Di nhìn đến líu lưỡi.
Ốc đảo Kharga nằm ở sa mạc phía tây Ai Cập. Sa mạc Tây trải từ sông Nile và Địa Trung Hải kéo dài tới biên giới Sudan và biên giới Lybia, đi sâu vào nội địa châu Phi, là sa mạc trong sa mạc. Sa mạc Tây có năm ốc đảo, mà ốc đảo Kharga là ốc đảo phồn vinh nhất trong số đó.
Dư Ngư lái xe như thường lệ. Nam Cung Cẩu Thặng ngồi ghế sau, nhìn sắc xanh dần lui xuống bên ngoài cửa sổ, biến thành sa mạc rộng mênh mông bát ngát, như có điều suy nghĩ mà nói: “Kho tàng Pharaoh… Trong sa mạc có một con đường, là ‘nhật lộ 40’, đây là tuyến đường chết trong sa mạc. Ốc đảo Kharga nằm ở cuối con đường này. Đây chính là con đường quan trọng nhất ở sa mạc Tây, là tuyến đường thương mại Bắc-Nam, từ con đập Asyut lưu vực sông Nile cho tới tỉnh Darfur của Sudan, trong thời kì cổ vương quốc, con đường này đã được dùng để chở báu vật, ngà voi, cùng nô lệ từ Sudan cho tới lưu vực sông Nile. Sau này người La Mã thống trị, đây cũng là lúc năm ốc đảo phồn thịnh nhất, giờ ở đó vẫn còn rất nhiều di chỉ thời kỳ Hy Lạp La Mã.”
Kiều Du không khỏi hỏi: “Tuyến đường chết? Nguy hiểm không?”
Nam Cung Cẩu Thặng cười nói: “Gọi là tuyến đường chết bởi có rất nhiều nô lệ bị chết trong quá trình vận chuyển ở sa mạc. Thật ra cũng chỉ là sa mạc mà thôi, không có gì thần kì.”
KIều Du và Tô Di từng tham gia hoạt động khảo cổ ở sa mạc Tân Cương, cũng có ít nhiều tâm đắc với sinh tồn trên sa mạc, vì vậy cũng không quá lo lắng.
Nam Cung Cẩu Thặng nói: “Kho báu kia, có lẽ là hàng hóa trên thương lộ, có lẽ bởi vì một nguyên nhân nào đó mà phải chôn ngay tại chỗ. Chỗ này chỉ là một con đường đi tới thị trấn quan trọng, lại xa sông Nile như vậy, Pharaoh muốn tới đây chôn kho báu nghe có vẻ gượng ép.”
Chạy xe trên sa mạc rất dễ lạc đường, may mà Xa Xà giỏi định hướng, mỗi giây mỗi khắc đều có thể biết mình đang ở nơi nào, năng lực nhận đường không thua kém gì dân địa phương.
Mãi đến xế chiều xe mới chạy tới ốc đảo Kharga, mọi người tìm một khách sạn ở gần thành cổ để nghỉ ngơi.
Buổi tối, bốn thầy trò ngồi vây xung quanh bàn, không biết lấy từ đâu ra một chiếc cốc bê-sê, cẩn thận di chuyển một đống bột phấn.
Kiều Du hỏi: “Mọi người đang làm gì vậy?”
Cẩu Thặng nói, chế thuốc nổ. Nơi chúng ta tìm chỉ sợ đã biến thành sa mạc, không đào được.
Ốc đảo Khagar thời cổ có một nhánh sông Nile chảy qua, mới có thể trở thành một ốc đảo lớn như vậy giữa sa mạc. Mà giờ lũng sông đổi hướng, ranh giới ốc đảo cũng khác với mấy ngàn năm trước, muốn tìm một di chỉ cổ đại trong biển cát mênh mông đâu có dễ?
Kiều Du nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nam Cung Cẩu Thặng, thầm nghĩ: Thoạt nhìn người này có vẻ không đếm xỉa tới chuyện gì, nhưng chẳng qua là gã không cho người ta thấy mình nỗ lực thế nào thôi. Gã, thật ra là một người rất đáng tin cậy.