Chế Tạo Hào Môn

Chương 424: Chương 424: Anh đã nói cái gì?




Hoắc Khải nhìn đôi mắt trong sáng của Ninh Thần, anh đột nhiên nhận ra bản thân đã coi thường cô quá.

Vì sự săn sóc và ấm áp của mình nên sự thông minh của cô đã bị che mất. Thật ra cô cái gì cũng biết.

Nhưng biết rõ không có nghĩa là phải nói thẳng ra hay làm gì đó.

Ninh Thần chính là người như vậy. Cô thà nén sự bất mãn trong lòng, cũng chỉ để thấy người bên cạnh mình có được sự vui vẻ.

Nhưng Hoắc Khải không thích cô như vậy, bọn họ là vợ chồng, nên có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu. Nếu có một người phải chịu áp lực thì đó nên là anh mới đúng.

Có lẽ thế này có thể coi như Hoắc Khải là người thuộc chủ nghĩa đàn ông, nhưng anh luôn cho rằng đàn ông nên gánh vác mọi chuyện trong gia đình chứ không phải phụ nữ.

“Anh xin lỗi”, Hoắc Khải nói: “Thật ra có những việc anh nên nói với em sớm hơn. Phan Tư Mễ…”

Hoắc Khải muốn kể hết những chuyện Phan Tư Mễ từng làm cho Ninh Thần nghe.

Sự ân cần của Ninh Thần khiến anh không thể tiếp tục che giấu nữa.

Thế nhưng Ninh Thần lại lấy tay chặn miệng anh rồi cười nói: “Em nói rồi mà. Em tin anh. Bất kể Tư Mễ định làm gì hay đã làm gì thì chắc hẳn là có nguyên nhân của cô ấy. Miễn là anh đủ kiên trì, giữ vững sơ tâm. Em không muốn biết quá nhiều”.

Hoắc Khải im lặng rồi ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói: “Anh vẫn luôn cho rằng kiểu người như em chỉ có ở ngày xưa, cũng chưa từng nghĩ đến tại sao một người như anh lại có thể lấy được một người vợ như em”.

“Giờ anh biết vẫn chưa muộn mà”, Ninh Thần vẽ vòng tròn trước ngực Hoắc Khải.

Hoắc Khải cúi đầu, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô rồi đột nhiên nói nhỏ: “Chúng ta sinh thêm một đứa nữa nhé?”

Ninh Thần nghe vậy thì sửng sốt, bất giác hỏi: “Sao, anh muốn có con trai hả?”

Cô nhầm tưởng rằng Hoắc Khải cũng là người thích con trai. Hoắc Khải lắc đầu nói: “Không, trai với gái không có gì khác biệt với anh cả. Anh chỉ muốn sinh thêm một đứa con với em thôi, trai gái đều được”.

Đường Đường là một cô bé rất đáng yêu. Hoắc Khải cũng coi cô bé như con ruột. Nhưng sâu trong lòng anh vẫn luôn nhớ rằng đây là con của Ninh Thần và Lý Phong. Nghiêm túc mà nói thì đây không phải con anh.

Vì vậy anh mong Ninh Thần có thể cùng anh sinh một đứa con thuộc về anh từ thân thể cho đến linh hồn.

Chỉ như vậy thì Hoắc Khải mới không còn bất kỳ tiếc nuối nào trong gia đình này, mới có thể yên tâm vùi đầu vào sự nghiệp.

Ninh Thần không thể hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng cô cũng không định từ chối.

Hiện giờ nhà nước đang khuyến khích đẻ hai con, ai cũng đẻ hai con hết, không có gì là lạ nữa rồi.

Nếu chồng đã muốn thì sinh thôi.

Nhưng cô cũng có hơi lo lắng, giờ sự nghiệp đang ở thời kỳ hát triển, liệu sinh con có làm lỡ dở công việc không?

“Không sao đâu, cho dù giờ em có thai thì cũng phải chờ 9 tháng 10 ngày mà. Trong thời gian này, nhóm Giản Tư Tư cũng đủ để trường thành rồi. Khi ấy dù em không ở công ty thì cũng không có ảnh hưởng gì nhiều đâu. Hơn nữa, còn có anh ở đây mà. Không lẽ em không tin năng lực của anh?”, Hoắc Khải nói.

Ninh Thần bật cười đáp: “Em tin chứ, cả công ty làm gì có ai không biết, dù em là tổng giám đốc nhưng thật ra anh vẫn luôn là người đưa ra quyết định. Thật ra em biết, bản thân dù cố gắng thế nào thì cũng chỉ đang cố chạy theo cái bóng của anh thôi, chứ cả đời cũng chẳng đuổi kịp được anh. Nhưng có anh thì em cũng rất yên tâm”.

Hoắc Khải nhẹ uốn lọn tóc của cô, nói: “Đừng tự ti như vậy, cần cù sẽ được báo đáp mà. Sự nỗ lực cũng không thua kém gì tài năng bẩm sinh đâu. Anh thấy em có rất nhiều tiềm lực, chỉ là đang thiếu sự tự tin mà thôi. Nếu tiếp tục rèn luyện thì nhất định sẽ phát huy ra được ánh sáng của bản thân”.

“Đây là một thủ đoạn nịnh bà xã hả?”

“Em nói phải thì là phải, nhưng anh thấy quan trọng nhất vẫn là thực hiện kế hoạch sinh con thứ hai thôi”.

“Ghét ghê…”

Lại một đêm nồng nàn. Sáng hôm sau, Hoắc Khải và Ninh Thần đều rất có tinh thần.

Sự “lao lực quá độ” của bọn họ không hề ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần mà tình cảm giữa hai vợ chồng còn thân mật hơn, khiến bọn họ càng tràn đầy sức lực hơn.

Đến Phan Tư Mễ còn nhìn thấy cái sự thay đổi này.

Mới sáng sớm cô ta đã đảo mắt liên hồi giữa đôi vợ chồng này rồi. Ánh mắt cô ta có chút nghi ngờ, như muốn hỏi cái gì nhưng lại ngại hỏi.

Sau buổi tối trải lòng, Hoắc Khải và Ninh Thần đã không còn chút ngăn cách nào vì cô ta nữa. nhất là Hoắc Khải, anh cứ luôn coi việc Phan Tư Mễ ở trong nhà mình như là một quả bom hẹn giờ vậy.

Nhưng bây giờ thì anh đã coi người phụ nữ này gần như vô hình.

Thái độ của Hoắc Khải khiến Phan Tư Mễ không hiểu, và cũng khó chịu.

Chỉ trong một đêm, tại sao hai người bọn họ lại càng mặn nồng hơn vậy?

Nhân lúc Ninh Thần đi vệ sinh cá nhân, Phan Tư Mễ kéo Hoắc Khải ra hỏi: “Hôm qua hai người làm gì mà hôm nay lạ lùng vậy?”

“Tôi chỉ nói hết những gì cần nói cho cô ấy rồi thôi”, Hoắc Khải đáp rồi bình tĩnh bày đũa ra.

Nhưng câu nói này khiến Phan Tư Mễ giật nảy mình.

“Những gì cần nói là cái gì? Anh nói cái gì rồi?”, Phan Tư Mễ sợ hãi hỏi.

Cô ta chỉ uy hiếp Hoắc Khải vậy thôi, chứ thật ra chẳng dám mở miệng nói cho Ninh Thần. Nếu Ninh Thần biết thì làm sao còn là bạn bè được nữa?

Ngay từ lúc đầu, cô ta còn có thể nói là vì để Ninh Thần nhìn rõ bộ mặt tồi tệ của Hoắc Khải, nhưng hiện giờ, chính cô ta đã tự mình rơi vào bẫy rồi. Tất cả hành động của cô ta đều không phải là nghĩ cho bạn của mình nữa mà là để đáp ứng khát vọng của bản thân.

Mục đích không còn đơn thuần nữa thì Phan Tư Mễ cũng sẽ chột dạ.

Câu nói của Hoắc Khải khiến cô ta không biết nên làm sao.

Lúc này, Ninh Thần từ nhà tắm đi ra. Thấy hai người ở đó, cô hỏi: “Hai người nói chuyện gì đó? Sao không ăn đi, không đi làm kịp bây giờ”.

Thấy vẻ mặt bình thản của Ninh Thần, Phan Tư Mễ khẽ cắn môi. Cô ta rất muốn hỏi, tối qua chồng cậu đã nói những gì với cậu vậy, có nói hết thật không?

Nhưng thật sự là rất khó hỏi.

Hỏi rồi thì cô ta sẽ trở thành kẻ thứ ba. Đã là kẻ thứ ba lại còn đường hoàng vào nhà người ta ở, thật sự là quá vô liêm sỉ.

Chấp niệm của Phan Tư Mễ với Hoắc Khải càng đậm sâu thì sự kiêu ngạo trong lòng cô ta càng quyết định bản thân không thể làm vậy được nữa.

Không thể để những chuyện từng làm bị vạch trần được.

Nói ra thì giống như con đà điểu khi gặp nguy hiểm sẽ tự nhét đầu mình xuống cát.

“Tư Mễ, cậu nghĩ gì thế, không đói hả?”, Ninh Thần hỏi.

“Ơ? Hả, à có ăn chứ”, Phan Tư Mễ sực tỉnh lại, vội vàng ngồi xuống.

Ninh Thần cười nhìn cô ta nói: “Sao mà cậu mất hồn mất vía thế, bị ai giẫm phải đuôi hả?”

Đây là một câu nói hết sức bình thường, nhưng người nói vô tình, người nghe có ý. Hoắc Khải vừa nói xong, nên giờ bất kể Ninh Thần nói gì cũng khiến Phan Tư Mễ cho rằng Ninh Thần đã biết hết rồi.

Cô ta ăn cơm với tâm trạng bất an, nhất là khi ra ngoài, Ninh Thần còn cố ý bảo Hoắc Khải tiễn cô ta một đoạn.

Hoắc Khải biết Ninh Thần đang hy vọng anh có thể mượn cơ hội này để nói rõ với Phan Tư Mễ.

Mà anh đúng là đang có ý làm vậy thật. Khi Ninh Thần lên công ty, Phan Tư Mễ lập tức kéo Hoắc Khải hỏi: “Rốt cuộc anh đã nói cái gì rồi, và nói như thế nào?”

Hoắc Khải nhìn cô ta, hỏi: “Sao, chẳng phải cô bảo sẽ nói cho cô ấy biết hay sao? Áo sơ mi này, hôn này, giờ thì sợ à?”

“Ai bảo là tôi sợ!”, Phan Tư Mễ vừa gấp vừa bực, nhất là khi Hoắc Khải nói đến nụ hôn kia càng khiến tim cô ta đập nhanh hơn: “Tôi chỉ sợ anh thêm mắm dặm muối, đổi trắng thay đen mà thôi! Rõ ràng là anh cưỡng hôn tôi mà!”

“Chẳng phải là vì cô quyến rũ tôi sao? Tôi nhớ cô từng nói có đặt máy quay mà. Hay là cô mở ra cho Ninh Thần xem đi. Tôi nghĩ Ninh Thần có thể đoán được là ai chủ động trước đấy. Dĩ nhiên, việc ai chủ động cũng không quan trọng, vì cô ấy đã lựa chọn tin tôi”, Hoắc Khải nhìn cô bác sĩ tâm lý xinh đẹp và nói: “Tôi khuyên cô nên yên phận chút, đừng có làm mấy cái chuyện hổ lốn này nữa, vô nghĩa lắm”.

Phan Tư Mễ tức chết, cái gì mà vô nghĩa chứ, tại sao tôi lại làm vậy? Đâu phải chỉ vì bản thân đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.