Chế Tạo Hào Môn

Chương 423: Chương 423: Sự thông minh của Ninh Thần




“Cô nghĩ như vậy thú vị sao? Hay là thật ra cô không quan tâm chút tình cảm nào giữa hai người?”, Hoắc Khải hỏi.

“Có chứ, nếu không thì sao tôi lại không nói gì chứ?”, Phan Tư Mễ híp mắt cười nhìn Hoắc Khải và hỏi: “Sao, lo rồi à? Sao anh không nói với cậu ấy đi?”

Hoắc Khải không đáp. Anh biết Phan Tư Mễ đang cố dùng vấn đề này để dẫn dắt anh. Cô gái này hay hỏi những câu bẫy, nếu đáp thì sẽ bị lộ ra ý nghĩ thật sự của mình.

Dĩ nhiên, anh cũng biết Phan Tư Mễ sẽ hiểu vì sao anh không nói. Người phụ nữ này biết thừa lý do.

Lúc này, Phan Tư Mễ đột ngột bước qua, ngồi lên đùi Hoắc Khải rồi lấy hai tay ôm lấy cổ anh và hỏi: “Sao, có phải anh mong chờ giây phút này lắm không?”

“Cô nghĩ thế này vui hả?”, Hoắc Khải lại hỏi.

Phan Tư Mễ từ từ tiến sát vào anh, cho đến khi hai đôi môi chỉ còn cách nhau 5cm. Khoảng cách gần như vậy, một trong hai người chỉ cần khẽ động là có thể hôn.

Mặc dù không phải hai ngời chưa từng hôn nhau, nhưng lúc ấy Hoắc Khải muốn trừng phạt cô ta, cũng là để nói cô ta đừng làm loạn, nếu không cô ta sẽ phải chịu thiệt.

Mà hiện giờ, Phan Tư Mễ lại dùng cách lúc trước để khiến Hoắc Khải phạm sai lầm. Cô ta thật sự muốn người đàn ông này làm sai.

“Sao lại không vui cho được? Tôi thích lắm đấy”, Phan Tư Mễ nhẹ nhàng thổi khí vào môi của Hoắc Khải và nói: “Bạn thân của tôi, vợ của anh, cậu ấy đang ngủ ở căn phòng cách vách chúng ta đấy. Chỉ cần mở cửa ra là có thể nhìn thấy. Anh không thấy kích thích à?”

“Không”, Hoắc Khải đứng dậy, đẩy cô ta ra, lạnh lùng nói: “Nếu cô nghĩ làm vậy mà tôi không còn cách nào khác thì cô sai rồi. Tốt nhất là đừng ép tôi làm gì cả, nếu không cô sẽ phải hối hận đấy”.

“Thế à? Tôi cũng đang tò mò xem anh sẽ làm gì đấy”, Phan Tư Mễ cười hì hì, không hề cảm thấy lúng túng khi bị Hoắc Khải đẩy ra.

Lúc này, cửa phòng mở ra, Ninh Thần ngáp ngủ hé mắt nhìn ra ngoài thì thấy Phan Tư Mễ và Hoắc Khải đang đứng đó. Cô ngẩn ra rồi hỏi: “Hai người không ngủ à?”

“Chồng cậu giỏi thật đấy, bận rộn mãi cho đến giờ vẫn không chịu ngủ”, Phan Tư Mễ không hề hoảng hốt, càng không thấy lo lắng bất an vì suýt nữa là Ninh Thần nhìn thấy cảnh kia. Hơn nữa, cô ta còn thấy hơi tiếc vì Ninh Thần không chịu ra sớm hơn chút nữa.

“Bọn tớ thành thói quen rồi. Có những lúc bận đến lúc thức đến sáng hôm sau mà”, Ninh Thần giải thích rồi nhìn Phan Tư Mễ hỏi: “Thế cậu thì sao? Mất ngủ à?”

“Không có, tớ ngủ ngon lắm, nhưng khát nước nên ra ngoài uống”, Phan Tư Mễ đáp.

“Nước ở trong bếp, để tớ rót cho”, Ninh Thần nói rồi đi vào trong.

“Để tớ lấy cho, chuyện này còn cần nhờ cậu làm gì chứ. Ngày nào cậu cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi”, Phan Tư Mễ đáp.

Ninh Thần cũng một hai đòi đi nữa, cô chỉ ra ngoài để đi vệ sinh thôi.

Chờ Phan Tư Mễ vào bếp, Ninh Thần nhìn Hoắc Khải vẫn đang đứng đó và hỏi: “Anh vẫn chưa xong à? Hay là anh nghỉ ngơi đi rồi có gì mai làm tiếp”.

“Ừ, được thôi”, Hoắc Khải không từ chối mà ngoan ngoãn đi vào phòng.

Mấy phút sau, Ninh Thần quay về. Sau khi đóng cửa lại, cô lại ngáp, thấy Hoắc Khải lên giường nhưng vẫn chưa ngủ thì hỏi: “Anh sao thế, không ngủ hả?”

“Em không thấy cô bạn học cũ này của em kỳ lạ à?”, Hoắc Khải nói.

“Kỳ lạ ở đâu hả anh?”, Ninh Thần tò mò hỏi.

“Ngày nào cô ta cũng đến đây ấy, cứ ngủ ở đây, chẳng hay ho chút nào”, Hoắc Khải đáp lời.

Anh muốn dùng phương thức quanh co này để khiến Ninh Thần có cảnh giác hơn, tốt nhất là phải tỉnh ngộ để tự tay đuổi Phan Tư Mễ đi.

Ninh Thần bò lên giường, vừa chui vào chăn vừa nói: “Chắc tại cậu ấy thích anh”.

Hoắc Khải nghe vậy thì sửng sốt, tim đập liên hồi.

Ninh Thần quay sang nhìn Hoắc Khải, cười như không cười: “Em có ngốc đâu. Tuy cậu ấy chẳng nói nhưng em lại không nhìn thấy ánh mắt của cậu ấy chắc? Tư Mễ là một người không quá hòa đồng. Lúc mới vào đại học, cậu ấy chỉ chơi với em và Hương Ngưng, những người khác một là bị cậu ấy làm cho tức chết, hai là không vừa mắt và không muốn tiếp xúc. Tính cách của cậu ấy sao có thể đến tìm em tám chuyện mỗi ngày chứ. Cho nên em khẳng định là cậu ấy đến đây vì anh”.

Hoắc Khải bị cô nói làm cho hoảng hốt. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy lo lắng sau khi sống lại.

“Em…”

“Anh định hỏi là em thấy rồi nhưng sao không nói, không đuổi cậu ấy đi hả?”, Ninh Thần hỏi.

Hoắc Khải im lặng không nói, nhưng thái độ này đã chứng minh tất cả.

Ninh Thần nói tiếp: “Đầu tiên, cậu ấy không có làm gì khiến em không chấp nhận được cả. Cho dù em đoán đúng là cậu ấy thích anh thì cũng bình thường mà. Vì anh quá giỏi giang, bất cứ ai gặp anh cũng sẽ đều bị anh thu hút thôi. Không lẽ anh không nhận ra điều ấy?”

Hoắc Khải không biết nên tiếp lời thế nào. Về mặt chữ thì có thể coi là đang khen anh, nhưng nếu tiếp lời thì hơi gượng gạo.

Ninh Thần cũng không mong anh trả lời cái gì, cô tiếp tục lên tiếng: “Anh là một người đàn ông ưu tú, mà Tư Mễ cũng là một người phụ nữ giỏi. Cậu ấy rất chảnh, suốt bao nhiêu lâu nay chúng em chưa từng nghe thấy cậu ấy nói là mình thích ai. Rất nhiều người đoán rằng vì chuyện hồi đại học nên cậu ấy gặp vấn đề trong việc này. Thế nhưng, em biết, vì cậu ấy quá chảnh, lại từng bị tổn thương vì tình yêu nên không thích những kẻ phàm phu tục tử. Nhưng anh thì khác, nếu cậu ấy thích anh thì là chuyện bình thường, có gì lạ đâu. Em biết nhưng không nói, cũng không đuổi đi, vì em thấy cậu ấy đáng thương”.

“Đáng thương?”, Hoắc Khải dở khóc dở cười: “Vậy em đồng tình với cô ta sao?”

“Anh không hiểu đâu”, Ninh Thần lắc đầu nói: “Thật ra Tư Mễ rất đáng thương. Từ nhỏ, bố mẹ cậu ấy đã ly hôn, cho nên tính cách vẫn rất cô độc. Sau khi lên đại học cũng ít bạn bè. Có yêu một người, thật ra cho đến giờ em vẫn cảm thấy rất thần kỳ. Tiếc là bọn họ không thể bước tiếp cùng nhau. Chưa tốt nghiệp, cậu ấy đã ra nước ngoài vì chuyện này rồi. Mặc dù sau khi về nước, tính cách có cải thiện đáng kể nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng ngày xưa. Em nghĩ, trái tim cậu ấy chắc cô đơn lắm. Không có một ai có thể đi vào trong tim cậu ấy cả. Nghĩ bình thường cậu ấy hay cười hay nói như vậy, chứ đều là giả cả thôi. Nói cách khác thì là ngụy trang nghề nghiệp. Cậu ấy đến tìm em một phần là vì em, một phần là tin em. Biết là cậu ấy có vấn đề về tâm lý thì làm sao đuổi cậu ấy đi được? Còn về việc em có nên ghen hay không thì nói thật là em có. Nhưng anh cũng đã nói rồi mà, chuyên gì cũng cần có giả thiết. Còn chưa xảy ra thì chúng ta có thể cảnh giác, nhưng không thể vì đoán mò mà coi thành thật được. Cậu ấy thích anh hay không thì đều chỉ là một loại đoán mò. Lúc chưa có chứng cứ thì em không thể làm gì được, anh hiểu chứ?”

Nói rồi, Ninh Thần dùng hai tay ôm lấy mặt Hoắc Khải và nghiêm túc nói: “Em tin anh mà, nếu anh muốn xảy ra chuyện gì với cậu ấy thì cậu ấy sẽ chẳng tới đây. Anh là một người đáng tin cậy thì việc gì em phải lo nữa?”

Câu nói của cô khiến nội tâm Hoắc Khải trở nên ấm áp.

Anh chưa từng nghĩ rằng Ninh Thần lại là một người thông suốt như vậy.

Cô biết mình đang làm gì, cũng biết người khác muốn làm gì, và lại phân biệt rất rõ phải trái.

Nếu là người phụ nữ khác thì có thể sẽ cãi nhau với chồng một trận thật to rồi khiến chồng kiệt sức, thậm chí là mâu thuẫn không hòa giải được.

Cô đoán tôi làm thế đúng không, vậy tôi làm luôn cho cô xem, đỡ cho cô nghi oan cho tôi phí công?

Có rất nhiều cuộc hôn nhân không hạnh phúc đều bắt nguồn từ sự không tin tưởng.

Ninh Thần rất thông minh khi tránh khỏi vấn đề này, cô ấy không làm gì khác mà thuyết phục được bản thân mình tin tưởng chồng.

Miễn là chồng cô kiên quyết thì sẽ không bao giờ xảy ra chuyện mà cô không muốn thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.