Chế Tạo Hào Môn

Chương 393: Chương 393: Bệnh đã ăn sâu vào xương tủy




Nhà họ Cơ không phải dạng gia tộc to lớn gì nhưng muốn tăng lên đến hàng thừa kế thứ hai cũng không phải dễ dàng.

Thông thường, hàng thừa kế thứ ba có được thành tích nhất định thì sẽ được thăng lên, vậy nhưng mỗi năm chỉ có hai suất cho dòng nhánh thăng lên hàng thừa kế thứ hai còn dòng chính có tám suất.

Còn về hàng thừa kế thứ nhất, có thể nói dòng nhánh chẳng được suất nào, cho dù vào một ngày đẹp trời được thăng lên hàng thứ nhất, cuối cùng cũng vì đủ các loại lý do mà bị đá xuống.

Tóm lại, dành suất cho bạn nhưng bản thân lại không có bản lĩnh tranh lấy thì chẳng trách được ai.

Theo tình hình hiện giờ, chẳng được mấy ai trong dòng nhánh có thể tranh suất hàng thừa kế thứ hai với Cơ Hương Ngưng.

Chẳng nói gì nhiều, chỉ mỗi việc cô ấy có thể lôi kéo được mấy vị nguyên lão của dòng chính, đám người thuộc dòng nhánh đã phải nể mặt nhiều rồi.

“Hàng thừa kế thứ hai chắc chắn không thành vấn đề nhưng mục tiêu chủ yếu không phải thăng hạng mà là dốc hết sức chen chân được vào hội đồng quản trị”, Hoắc Khải nói: “Cô nhớ kỹ, mục đích của chúng ta không phải là làm con cháu xuất sắc nhất của gia tộc mà phải làm chủ tịch của gia tộc! Muốn làm được chủ tịch, bước quan trọng nhât là bước chân vào được hội đồng quản trị”.

“E rằng không dễ dàng!”, Cơ Hương Ngưng lắc đầu: “Mặc dù nói là để trống một chỗ trong hội đồng quản trị cho tôi nhưng mỗi một vị trí trong đó đều móc nối với rất nhiều lợi ích. Tôi còn quá trẻ, trình độ và kinh nghiệm đều không đủ, muốn chen chân vào được hội đồng quản trị e là không dễ!”

“Trình độ và kinh nghiệm chỉ là cái vỏ ngoài thôi, người tài mới là cốt lõi. Nếu quy tắc do người định ra vậy thì nên do người sử dụng, không liều một phen sao ta biết được kết quả như nào”, Hoắc Khải đáp.

Cơ Hương Ngưng nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Đợi tôi lên chức chủ tịch rồi, có phải anh sẽ rời đi không?”

“Sao phải hỏi chuyện này? Thế giới rộng lớn vậy, tôi có đi thì cũng đi được đến đâu”, Hoắc Khải cười đáp.

“Không có gì, tôi hỏi bừa vậy thôi”, Cơ Hương Ngưng lắc đầu. Cô ấy không tiếp tục nói chuyện này nữa, vội đổi chủ đề: “Đúng rồi, về nhà họ Lý rồi, anh cảm thấy thế nào?”

“Cảm thấy chả ra làm sao, một gia tộc suy tàn, chẳng có gì đáng nói”, Hoắc Khải đáp.

Nghe thấy vậy, trong lòng Cơ Hương Ngưng càng nặng trĩu. Mặc dù nhà họ Lý suy yếu nhưng có yếu cỡ nào cũng vẫn tốt hơn nhà họ Cơ nhiều lần.

Anh chẳng để nhà họ Lý vào mắt thì nói gì đến nhà họ Cơ.

“Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy tôi đi làm bản kế hoạch rồi đưa cô xem”, Hoắc Khải nói.

“Được, anh đi đi!”, Cơ Hương Ngưng gật đầu,

Hoắc Khải cũng không dây dưa thêm, nhanh chóng quay người rời khỏi phòng làm việc.

Phòng làm việc trống trải chỉ còn lại mình Cơ Hương Ngưng.

Lúc Hoắc Khải chưa tới, cô cảm thấy phòng làm việc rất trống trải, bây giờ Hoắc Khải đến rồi đi, cảm giác này trong cô lại càng thêm mãnh liệt hơn.

Có những khoảnh khắc cô thực sự muốn chạy ra ngoài gọi Hoắc Khải lại, nói với anh rằng anh đừng đi, cho dù anh ở bên cạnh cô thêm một phút thôi cũng được.

Cô vẫn luôn có một câu nói vùi sâu trong lòng.

Nếu như tôi lên làm chủ tịch còn anh rời đi, vậy tôi thà không làm còn hơn.

Câu nói này rất giống lời tỏ tình nhưng lại khiến người ta cảm thấy chua xót.

Nhưng Cơ Hương Ngưng không làm như thế.

Bởi vì cô vẫn luôn nhớ, chính tay cô trao người đàn ông này cho Ninh Thần.

Cô trốn tránh trách nhiệm thuộc về mình, cũng từ bỏ tất cả những gì thuộc về mình.

Hơn nữa bản thân Cơ Hương Ngưng cũng rõ, trạng thái tâm lý hiện giờ của mình chỉ đơn giản là ghen tị, đố kỵ mà thôi.

Cô ghen tỵ vì Ninh Thần có được hạnh phúc, đố kỵ vì Ninh Thần có được người chồng tốt, tất cả mọi thứ đều là do lòng đố kỵ mà ra.

Con người luôn tham lam quá mức vậy đấy.

Cả ngày trời, Hoắc Khải làm việc tại công ty con của nhà họ Cơ.

Với năng lực của anh, ngồi làm phương án phát triển mới cho Cơ Hương Ngưng đúng là dễ như viết bài văn của học sinh tiểu học.

Cơ Hương Ngưng cần thời gian để xem xét, hiểu rõ nội dung của phương án mới.

Vậy nên hai người không bàn bạc gì nhiều, sau khi tan làm, ai về nhà nấy.

Vừa ra khỏi công ty, Hoắc Khải nhận được cuộc điện thoại.

Điện thoại của Phan Tư Mễ, cô bác sĩ tâm lý xinh đẹp này vừa gọi tới đã tức giận bừng bừng nói một câu: “Về rồi cũng không tới tìm tôi, có phải anh quên tôi rồi không?”

Giọng nói như người vợ bị chồng hờ hững của cô ta khiến Hoắc Khải có chút phản cảm.

Anh không thích phụ nữ quá chủ động, nhất là Phan Tư Mễ có quen biết với Ninh Thần và Cơ Hương Ngưng, về tình về lý cô ta không nên làm như vậy.

Quan trọng hơn cả, Phan Tư Mễ từng gài bẫy anh, còn Hoắc Khải là người rất ghét bị kẻ khác lợi dụng chiếm lời.

“Có chuyện gì không?”, Hoắc Khải hỏi.

“Không có chuyện gì thì không thể gọi điện cho anh sao?”, Phan Tư Mễ đáp.

“Nếu không có việc, tôi cúp máy đây, đang rất bận”, Hoắc Khải nói.

“Bớt lừa người khác đi. Sao tôi chẳng thấy anh bận bịu gì? Quả nhiên chẳng tin được miệng lưỡi đàn ông”, Hoắc Tư Mễ nói.

“Sao cô biết tôi bận hay không”, Hoắc Khải có chút bực mình: “Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây, tôi thực sự rất bận”.

“Này, dù sao tôi cũng là bác sĩ tâm lý của anh. Lẽ nào đây là thái độ dành cho ân nhân cứu mạng mình sao?”, Phan Tư Mễ học tâm lý, đương nhiên nghe ra Hoắc Khải nói cúp máy không phải để dọa người.

Cô ta không lôi thôi vòng vo nữa, nói thẳng vào vấn đề: “Tôi đang ngồi trong chiếc xe ở bên kia đường. Anh đi theo tôi về phòng khám để lấy báo cáo hay để tôi tự mình cầm nó tới nhà đưa cho anh?”

Hoắc Khải quay đầu, nhìn sang bên kia đường qua cửa sổ xe, thấy ngay Phan Tư Mễ đang thò tay ra ngoài cửa sổ vẫy vẫy với anh.

Sao người phụ nữ này lại chạy tới đây?

Hoắc Khải không biết nói gì, nhưng người đến rồi cũng chẳng thể bơ đi được.

“Rốt cuộc cô muốn làm gì? Nếu như muốn đe dọa tôi thì cô đừng lãng phí thời gian nữa”.

“Nói gì thế, đang yên đang lành sao tôi phải đe dọa anh. Chỉ là lâu rồi không gặp nên tôi muốn ăn một bữa tử tế với anh thôi. Yên tâm đi, tôi không cho anh uống thuốc độc đâu”, Phan Tư Mễ đáp.

“Tôi không rảnh”, Hoắc Khải dứt khoát từ chối.

Lần này, Phan Tư Mễ có chút nổi nóng. Dù sao cô ta cũng là nữ bác sĩ tâm lý xinh đẹp, có hàng dài người theo đuổi, sao trong mắt Hoắc Khải cô ta còn chẳng bằng cọng rau nát thế.

Dâng đến miệng rồi còn không chịu há mồm, có khó nuốt đến thế không?

Người phụ nữ càng xinh đẹp lại càng muốn có được sự chú ý của người khác.

Nếu như không quan tâm đến cô ta, vậy thì những người xấu, người nghèo, sẽ bị cô ta coi thường, nói bạn cố tình giả vờ giả vịt.

Nhưng nếu là người đàn ông có tài không để ý đến mình, cô ta sẽ cảm thấy sức hấp dẫn của bản thân bị sỉ nhục, nhất định phải dùng mọi cách có thể để tiếp cận, thu hút sự chú ý của bạn.

Kể cả chẳng xảy ra chuyện gì sau đó nhưng chỉ cần bạn rung động thì cô ta sẽ thắng.

Nói vậy, đây cũng giống như một cuộc thi, thi xem người nào rung động trước.

Với tình hình hiện giờ, Phan Tư Mễ là người động lòng trước còn Hoắc Khải lại cứng như cục đá, chẳng hề rung động chút nào.

Vậy nên Phan Tư Mễ càng muốn thắng hơn.

Bất kể thế nào, cô ta muốn chứng minh bản thân không phải kẻ thua cuộc.

Bao nhiêu năm trôi qua, mãi cô ta mới chịu chấp nhận chuyện năm xưa mình thua Cơ Hương Ngưng.

Bởi vì Cơ Hương Ngưng đẹp hơn cô ta, đằng sau còn có nhà họ Cơ, tốt hơn cô ta gấp nhiều lần. Trong cùng một hoàn cảnh, cánh mày râu chú ý đến cô ấy hơn cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng Ninh Thần có gì so được với cô ta?

Cho dù là sắc đẹp, cơ thể, học vấn, năng lực cá nhân, cô ta chắc chắn đè bẹp Ninh Thần.

Đến Ninh Thần cũng có được trái tim của người đàn ông này, sao bản thân mình lại không thể chứ!

Xét trên góc độ này, Phan Tư Mễ và Cơ Hương Ngưng đều giống nhau, bọn họ đều đố kỵ, nóng lòng.

Lòng đố ký khiến con người ta thay đổi, khiến con người ta trở nên hung hăng, khó gần, cảm xúc hỗn loạn.

Phan Tư Mễ đã mắc bệnh rồi, hơn nữa bệnh đã ăn sâu vào xương tủy, vô phương cứu chữa.

Thậm chí trong khoảng thời gian Hoắc Khải không ở đây, bởi vì một thời gian dài không gặp được anh nên “bệnh tình” của cô ta càng thêm nghiêm trọng. Cô ta chẳng để ý gì nhiều được nữa, mọi suy nghĩ đều chỉ tập trung vào chuyện dùng mọi cách để thắng ván này.

Hoắc Khải đâu biết, bản thân càng từ chối, Hoắc Tư Mễ càng hăng máu hơn.

Sau khi bị anh từ chối không thương tiếc, Phan Tư Mễ lập tức bước xuống xe, đi giày cao gót, chạy tới trước cửa xe của Hoắc Khải.

Hoắc Khải kéo cửa xe xuống, hỏi: “Cô lại muốn làm gì nữa?”

Phan Tư Mễ nổi giận đùng đùng: “Anh đừng quá đáng quá!”

Hoắc Khải chẳng hiểu chuyện gì, cái gì mà quá đáng quá?

“Người muốn mời tôi ăn cơm xếp hàng dài ba cây số cũng chưa chắc đã hết. Bây giờ tôi chủ động mới anh, anh lại hết lần này đến lần khác từ chối tôi. Anh có phải đàn ông không đấy, còn chẳng dám ăn một bữa cơm với phụ nữ! Chẳng phải anh sợ Ninh Thần nghĩ nhiều sao? Được, nếu anh không đi ăn với tôi, tôi sẽ đi tìm Ninh Thần, nói với cô ấy rằng mình muốn cướp người đàn ông của cô ấy!”, Phan Tư Mễ đe dọa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.