Hoắc Khải nhìn cô ta, không biết nói gì hơn ngoài câu: “Cô điên rồi sao?”
“Tốn thời gian quan tâm xem tôi liệu có điên hay không, chi bằng bỏ thời gian đó đi ăn với tôi, hoặc là cùng tôi vui vẻ!”, Phan Tư Mễ nói.
Hoắc Khải có thể nhìn ra người phụ nữ này đã phát điên rồi, nếu bây giờ không đáp ứng yêu cầu của cô ta, sợ rằng cô ta thật sự sẽ đến tìm Ninh Thần gây rối.
Dù anh không nghĩ rằng sự gây rối của Phan Tư Mễ có thể gây ra ảnh hưởng gì lớn đến gia đình nhỏ của anh, nhưng Hoắc Khải cũng không muốn ngay khi hai vợ chồng sắp dọn đến nhà mới và tận hưởng cuộc sống hạnh phúc thì lại bị người phụ nữ điên này đến làm phiền.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”, Hoắc Khải hỏi.
Phan Tư Mễ nhận thấy Hoắc Khải vẫn còn tỏ ra e ngại trước chuyện đó, điều này cho cô ta biết lời đe dọa của cô ta đã có hiệu quả.
Từ góc độ này cũng có thể coi như là cô ta đã giành được một chiến thắng nho nhỏ.
Chiến thắng nhỏ này khiến khóe miệng của Phan Tư Mễ hơi cong lên, sau đó cô ta lại híp mắt bật cười lớn.
Tiếng cười của cô ta có chút điên cuồng, khiến cho Hoắc Khải cảm thấy vô cùng không ưa: “Nếu cô còn cười nữa thì tôi sẽ rời đi trước“.
“Đừng vội như vậy chứ”, Phan Tư Mễ chậm rãi ngưng cười, nói: “Cuối cùng tôi cũng có cảm giác lấn lướt được anh, anh không thể để cho tôi vui vẻ một lúc hay sao?”
“Đương nhiên có thể. Cô cứ việc tìm một chỗ không người rồi ngồi đó một mình vui vẻ cười vài ngày”, Hoắc Khải nói: “Tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước đây“.
Nhìn thấy Hoắc Khải thật sự muốn đi, Phan Tư Mễ vội vàng tựa vào xe.
Không gian trong xe chật hẹp, tư thế của cô ta khiến khoảng cách giữa hai người trở nên cực kỳ gần gũi, mùi thơm xông vào mũi khiến cho Hoắc Khải nhíu mày.
Không phải là anh ngửi không nổi cái mùi này, mà là vì anh sợ bản thân mình bị ám mùi, có thể sẽ làm Ninh Thần khó chịu.
“Làm ơn ra ngoài”, Hoắc Khải nói: “Nói thế nào đi nữa thì cô cũng là một bác sĩ tâm lý. Cô nhìn bộ dạng của cô bây giờ đi, có coi được hay không?”
“Tôi còn cần anh quản hay sao?”, Phan Tư Mễ hừ một tiếng rồi nói: “Anh cũng không phải là người đàn ông của tôi, sao lại quan tâm nhiều chuyện như vậy. Dù sao hôm nay tôi cũng phải ép buộc anh cho bằng được, dù anh có bao nhiêu chuyện cần làm thì cũng phải cùng tôi đi ăn cơm! Tôi muốn đi ăn thịt nướng ở Cách Lâm Cát từ lâu rồi“.
“Muốn ăn thì cô cứ đi ăn, không có ai ngăn cản cô”, Hoắc Khải tức giận nói.
Anh không sợ người khác cứng rắn gây khó dễ cho mình, bởi vì cho dù có dùng thủ đoạn thâm độc đến thế nào đi nữa, thì trên đời này cũng có rất ít người có thể qua mặt anh.
Anh chỉ sợ người giống như Phan Tư Mễ vậy, không khóc la ầm ĩ mà chỉ giở trò đùa bỡn vô lại. Nếu cô ta là đàn ông thì Hoắc Khải đã sớm cho cô ta một cái bạt tai rồi, nhưng cô ta lại là phụ nữ.
Không thể đánh cô ta vì người khác sẽ bảo rằng anh bắt nạt phụ nữ, chưa kể Hoắc Khải cũng không có thói quen đánh phụ nữ.
“Một mình ăn thì chán lắm”, Phan Tư Mễ duỗi tay nói: “Đưa chìa khóa xe cho tôi”.
“Đưa cho cô làm gì?”
“Sợ anh tự lái xe đi mất chứ sao, nếu anh đuổi tôi đi thì tôi sẽ cầm chìa khóa xe đến nhà anh đợi, anh không đưa cho tôi thì tôi liền chui lên xe. Nơi này người qua kẻ lại, xem ai xấu hổ thì biết”.
Rõ ràng trong chuyện này thì Phan Tư Mễ phải phải là người cảm thấy xấu hổ hơn. Một người phụ nữ mặc váy ngắn mà lại đi chui qua cửa kính ô tô ở đây.
Nhưng cô ta hoàn toàn không quan tâm đến những điều này, nỗi ám ảnh trong lòng bấy lâu nay đã khiến cho cô ta cố tình bỏ qua nhiều thứ.
Hoắc Khải quả thật chẳng có biện pháp nào, cũng không thể thẳng thừng đem người phụ nữ điên này ném xuống đường.
Cuối cùng, anh bất đắc dĩ chỉ có thể để cho Phan Tư Mễ lên xe.
Phan Tư Mễ vừa lên được xe thì đã trông rất đắc ý, nói: “Đi thôi, đến nhà hàng thịt nướng Cách Lâm Cát!”
Nhìn bộ dạng của cô ta, Hoắc Khải thật sự không nói nên lời, bây giờ anh rất hối hận vì đã nghe lời Ninh Thần đi gặp bác sĩ tâm lý.
Nếu không thì anh đã không gặp người phụ nữ điên này.
Sau khi cả hai lái xe đi, Giản Tư Tư lại ló đầu ra từ khúc quanh.
Nhìn vào đèn hậu của chiếc xe, sắc mặt của Giản Tư Tư trông rất buồn bã.
Mặc dù công ty Hi Vọng Mới tập trung vào ngành giảm cân của chi nhánh Giáp Tử, nhưng sau khi Cơ Hương Ngưng quản lý chi nhánh mới thì hai bên cũng đã hợp tác trong một số lĩnh vực khác.
Tin tuyển dụng do Hoắc Khải đăng lên lần trước đã thu hút rất nhiều người, sau khi sàng lọc chuyên sâu, cuối cùng đã xác định được mười sáu nhân viên mới.
Những nhân viên cũ như Giản Tư Tư tất nhiên sẽ được lên chức.
Theo gợi ý của Hoắc Khải, Ninh Thần đã sắp xếp lại một số phòng ban quan trọng trong công ty, và Giản Tư Tư là người phụ trách chính về mảng hợp tác đối ngoại.
Ninh Thần đi gặp đối tác vào tất cả các ngày trong tuần, miễn là cô có thời gian. Nếu cô không có thời gian, thì Giản Tư Tư chính là người sẽ chịu trách nhiệm.
Chưa kể, Giản Tư Tư tuy còn trẻ nhưng rất năng nổ và hiểu biết sâu rộng, cộng với việc đã quen với phong cách làm việc của Hoắc Khải và Ninh Thần, hơn nữa còn bị ảnh hưởng bởi cả hai người đó trong công việc hàng ngày.
Ban đầu, các đối tác thường sẽ cho rằng cô gái này còn trẻ nên sẽ dễ bị dắt mũi, nhưng sau khi tiếp xúc, họ mới nhận ra rằng sự thật hoàn toàn không phải như vậy.
Những người trẻ tuổi như Giản Tư Tư có năng lực tiếp thu mạnh, hơn nữa cũng có hiểu biết về những điều mới mẻ trên thế giới, nên sẽ không dễ để bản thân bị lừa.
Đặc biệt Giản Tư Tư hiện còn đang tự mình nghiên cứu thêm kiến thức về quản lý tài chính. Muốn lừa gạt cô ấy là chuyện rất vô ích.
Lần này cô ấy đến văn phòng chi nhánh của nhà họ Cơ để nói chuyện với Cơ Hương Ngưng về việc hợp tác. Lẽ ra Ninh Thần phải đích thân đến, nhưng bên đường sắt lại nói cần thay đổi một số chi tiết trong kế hoạch, nên đã giữ cô lại.
Đây là hợp tác chiến lược quy mô lớn, Ninh Thần không an tâm giao cho người khác, vậy nên đã để cho Giản Tư Tư tới đây.
Điều bất ngờ là, Giản Tư Tư vừa đến công ty bên này thì đã nhìn thấy một người phụ nữ đang chúi đầu vào xe của Hoắc Khải.
Cô ấy không thể nhìn thấy rõ người phụ nữ đó làm gì, chỉ biết rằng Phan Tư Mễ đã leo lên xe của Hoắc Khải.
Cảnh tượng đó đã khiến cho Giản Tư Tư cảm thấy một nỗi mất mát không thể nói thành lời.
Hoắc Khải luôn là thần tượng trong tâm trí của cô ấy. Thậm chí ở một mức độ nào đó, cô ấy đã xem anh là ứng cử viên sáng giá nhất trong việc lựa chọn bạn đời.
Chỉ có điều vẫn còn Ninh Thần đang ở phía trước, nên Giản Tư Tư không dám suy nghĩ nhiều.
Cô ấy chỉ biết đặt cảm xúc mơ hồ ấy vào sâu trong trái tim mình, chưa từng nói ra với bất kỳ ai.
Cho đến bây giờ, nhìn thấy Hoắc Khải và một người phụ nữ khác thân thiết đến như vậy, Giản Tư Tư đột nhiên cảm thấy thần tượng trong lòng mình đã tan nát hết cả.
Sao ông chủ lại là người như vậy?
Có phải là do cô ấy đã suy nghĩ quá nhiều rồi không?
Tuy nhiên, người phụ nữ đó đã vươn người sát vào trong xe, nếu chỉ để giao tiếp thông thường thì không nên làm như vậy mới đúng?
Dù nhìn thế nào đi nữa thì trông họ cũng không giống như những người bạn bình thường.
Nét mặt Giản Tư Tư trở nên vô cùng ảo não. Trong đầu của cô ấy lúc này chỉ băn khoăn có một điều, đó là có nên nói cho Ninh Thần biết những gì mà cô ấy đã nhìn thấy hôm nay hay không.
Nếu nói ra thì rất có thể hai vợ chồng họ sẽ xảy ra mâu thuẫn. Nếu lỡ như họ lại ly hôn, thì tội lỗi của cô ấy sẽ rất nghiêm trọng.
Nhưng nếu không nói ra, chuyện này đối với tổng giám đốc Ninh không phải là phản bội hay sao?
Tình thế tiến thoái lưỡng nan cộng thêm nỗi buồn riêng của bản thân đã khiến cho Giản Tư Tư cảm thấy thật khó thích ứng.
Sớm biết điều này thì cô ấy đã không đến đây.
Hoắc Khải nào đâu hay biết rằng sự vướng mắc giữa mình và Phan Tư Mễ đã bị Giản Tư Tư nhìn thấy.
Lúc này anh cũng đang rất khó chịu, còn Phan Tư Mễ thì đang ngâm nga trên đường đi với tâm trạng rất tốt.
Cô ta càng vui thì Hoắc Khải lại càng bực bội.
Khi đến nhà hàng thịt nướng, Phan Tư Mễ vui vẻ gọi một đống thịt ra và liên tục mời Hoắc Khải ăn. truyện teen hay
Hoắc Khải bây giờ không có tâm trạng ăn uống, anh chỉ muốn xử lý người phụ nữ này nhanh chóng rồi về nhà.
Ninh Thần không thông báo với anh chuyện với bên đường sắt, nên Hoắc Khải vẫn cho rằng cô đang chuẩn bị dọn nhà rồi.
“Anh thật sự không muốn ăn sao? Thịt nướng này ăn rất ngon. Tôi đã gọi nhiều món như vậy, nếu không ăn thì thật lãng phí”, Phan Tư Mễ nói.
“Cô không sợ mập sao?”, Hoắc Khải nói.
“Sợ gì chứ? Dù sao tôi có đẹp hay không thì cũng chẳng có ai muốn tôi cả, nên điều đó không quan trọng”, Phan Tư Mễ nói.
Câu này cô ta nói rất chuẩn, nên Hoắc Khải cũng không đáp lại nữa.
Cũng may, dù cho tâm trạng của Phan Tư Mễ có tốt đến đâu thì khẩu vị cũng có giới hạn, hơn một giờ sau, cuối cùng cô ta cũng lấy khăn giấy lau miệng rồi mãn nguyện nói: “Ngày hôm nay được ăn thịt nướng đúng là ngày vui vẻ nhất trên đời“.
“Ăn xong thì không còn việc gì nữa đúng không? Vậy thì tôi về”, Hoắc Khải nói.
“Đừng có đối xử với tôi giống như tôi là một con hổ ăn thịt người chứ, giữa thanh thiên bạch nhật, có rất nhiều người ở đây, anh còn sợ tôi sẽ làm gì anh? Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm chuyện lung tung đâu, tôi thật sự chỉ muốn nói chuyện với ai đó. Anh không biết đó thôi, hầu hết chúng tôi, những nhà tâm lý học đều mắc bệnh tâm thần, có rất nhiều đau khổ”, Phan Tư Mễ nói.
Hoắc Khải không tin những điều vô nghĩa mà cô ta nói, ngoài bộ dạng có chút điên cuồng của cô ta thì người phụ nữ này dường như không bị bệnh gì cả.
Ai bị bệnh mà ăn ngon được như cô ta chứ, đĩa thịt nướng chất đống như núi, vậy mà đổi đĩa những ba lần mới ăn no.
“Hay là chúng ta đến quan bar uống chút gì đi?”, Phan Tư Mễ hỏi.
“Không rảnh”, Hoắc Khải vẫn từ chối như mọi khi.