“Chỉ là cái gì? Không phải là em cho rằng anh ta tuyệt vời, còn anh không thể nào so sánh với anh ta hay sao? Anh cả ngày nghe em nói anh ta tốt cái này tốt cái kia, em đừng quên, anh ta là người đã có gia đình, còn có cả con gái rồi!”, Ninh Hạo Bân tức giận nói. Sự tức giận vô lý của Ninh Hạo Bân khiến cho Giản Tư Tư bị sốc, lại càng cảm thấy khó hiểu.
Quan trọng nhất chính là lời nói của Ninh Hạo Bân thật sự đã xúc phạm đến nhân cách của cô ấy, anh ta cứ nói như thể cô ấy đang muốn trở thành kẻ thứ ba chen chân vào gia đình của người khác.
Nếu như bỏ kính ra và ăn mặc bớt xuề xòa đi, Giản Tư Tư cũng có thể được coi là một người đẹp. Thời đại học, có rất nhiều người theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy không thích bất kì ai trong số họ. Cho đến năm cuối, cô ấy gặp Ninh Hạo Bân khi đi thực tập bên ngoài, liền có ấn tượng tốt về chàng trai xuất sắc này.
Trải qua một năm tìm hiểu, hai người mới trở thành người yêu.
Nhưng cho đến tận ngày hôm nay, ngoại trừ nắm tay và ôm thì cả hai vẫn chưa có bất kì tiếp xúc nào thân mật hơn nữa.
Vì Giản Tư Tư là một cô gái từ nhỏ đã được gia đình giáo dục vô cùng nghiêm khắc, cô ấy luôn tin rằng trinh tiết của người con gái phải được giữ gìn cho đến đêm tân hôn mới được trao cho người chồng duy nhất trên đời này!
Về vấn đề này, bản thân Ninh Hạo Bân cũng có chút không hài lòng, cho rằng Giản Tư Tư không tin tưởng anh ta.
Nếu như cô ấy tin tưởng anh ta thì trước và sau khi kết hôn có khác gì nhau đâu kia chứ?
Bây giờ hai người họ đang làm việc trong công ty Hi Vọng Mới, Giản Tư Tư thì luôn khen ngợi Hoắc Khải và Ninh Thần, điều này khiến Ninh Hạo Bân cảm thấy vô cùng khó chịu.
Điều mà anh ta ghét nhất chính là người bên cạnh mình nói rằng người khác rất tuyệt, rất tốt hay những điều tương tự. Điều đó khiến cho anh ta cảm thấy như bản thân mình bị xúc phạm.
Người ưu tú nhất phải là anh ta mới đúng, sao con mắt của mấy người cứ nhìn đi đâu đâu không vậy?
Đặc biệt là Giản Tư Tư, cô ấy đã muốn cùng anh ta bước vào cuộc sống hôn nhân trong tương lai thì lại càng nên dồn hết tâm trí cho anh ta mới phải!
Giản Tư Tư không bị lôi vào cảm xúc tức giận của Ninh Hạo Bân, cô ấy chưa bao giờ cảm thấy chuyện cãi vã có ý nghĩa, vì nó chẳng thể giải quyết được gì.
Vì vậy, cô ấy chỉ hít một hơi thật sâu và nói: “Em nghĩ là anh đã suy nghĩ nhiều rồi. Chúng ta nên bình tĩnh và nói chuyện với nhau“.
“Không còn gì để nói nữa, anh chỉ muốn nói với em, đừng nghĩ rằng mọi người trên toàn thế giới đều giống nhau bởi vì tầm nhìn hạn hẹp của em. Cho dù là Lý Phong hay Ninh Thần, bọn họ thành công cũng là do tranh thủ sinh ra trước anh vài năm mà thôi! Nếu anh ở vị trí của bọn họ, anh chắc chắn sẽ làm tốt hơn!”, Ninh Hạo Bân nói.
“Em không nói rằng anh không thể làm tốt, nhưng...”, Giản Tư Tư những muốn giải thích vài câu, nhưng nhìn nét mặt như muốn ăn thịt người của Ninh Hạo Bân, cô ấy rốt cuộc cũng chỉ có thể im lặng.
Đối mặt với một sự tức giận thì không thể nói đạo lý được, cho dù có nói bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng chẳng có ích gì.
Thay vì để cuộc cãi vã leo thang, tốt hơn hết là nên im lặng, để thời gian lắng xuống, mọi người cùng bình tĩnh lại.
Đương nhiên Hoắc Khải và Ninh Thần không biết về cuộc cãi vã của đôi tình nhân trẻ này.
Trên đường về nhà, Ninh Thần muốn bàn tiếp công việc với Hoắc Khải, nhưng Hoắc Khải chỉ mỉm cười lắc đầu rồi nói: “Ở ngoài công ty, đừng nói chuyện công việc. Phải biết tách biệt giữa công việc và cuộc sống. Anh nghĩ Đường Đường cũng không thích việc chúng ta vẫn bận rộn với công việc sau khi đã về nhà mỗi ngày, không thể nói chuyện hay chơi đùa cùng với con gái“.
Ninh Thần suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, tự nhiên khoác lấy cánh tay của anh mà nói: “Anh nói đúng!”
Hoắc Khải đã không còn cố rút cánh tay ra nữa, ngay cả khi cái chạm nhẹ từ cánh tay của cô khiến cho anh cảm thấy trong lòng hơi nóng. Nhưng anh biết rằng có một số việc không thể trốn tránh mãi mãi.
Khi vừa được sống lại, những gì anh nghĩ chỉ là muốn dựa vào gia đình này như một thành trì ẩn giấu thân phận để hoàn thành mục tiêu cuối cùng của mình.
Nhưng bây giờ, anh phát hiện ra rằng mình đã sai.
Đã bén rễ vào gia đình này, sao anh có thể dễ dàng rời đi?
Anh rất thích gia đình này. Anh thích có một cô con gái dễ thương và hiểu chuyện, thích... người luôn dịu dàng, tốt bụng, xinh đẹp và chu đáo bên cạnh anh đây. Cô cũng là một người phụ nữ rất hiếu thảo.
Có nói ra mới thấy, Ninh Thần dường như có tất cả những ưu điểm của một người phụ nữ tốt, gặp phải cảnh trắc trở chỉ là do chưa có quá nhiều kinh nghiệm trong kinh doanh, gia cảnh lại không có gì đặc biệt.
Nhưng tất cả những điều này đều chỉ liên quan đến môi trường sống trong quá khứ. Trải qua quá trình rèn luyện tu dưỡng cô chắc chắn sẽ càng lúc càng trưởng thành hơn trong tương lai.
Nói tóm lại, Ninh Thần đã gần như là hoàn hảo.
Chính vì sự hoàn hảo của người phụ nữ này mà Hoắc Khải càng không muốn làm cho cô buồn.
Anh hy vọng thời gian có thể trôi qua nhanh hơn một chút, để cho Ninh Thần có thể dựa vào anh nhiều hơn.
Tất cả mọi chuyện đều vì một mục đích duy nhất, chính là làm phai mờ hoàn toàn ấn tượng mà Lý Phong đã để lại trong quá khứ! Trong lòng của Ninh Thần cần phải xóa sạch mọi thứ về người đàn ông đó.
Chỉ có như vậy, khi tất cả mọi chuyện được sáng tỏ, Hoắc Khải mới có đủ tự tin không để cho cô bị tổn hại quá nhiều.
Ban đầu, Hoắc Khải dự định giải quyết vấn đề cổ phần trước, sau đó giúp Triệu Vĩnh An lấy lại tiền.
Nhưng vì đã gần cuối tuần nên Ninh Thần cứ nhất quyết bắt anh phải đến chỗ của Phan Tư Mễ để tư vấn tâm lý. Vì vậy khi sắp xếp lại thời gian, Hoắc Khải thấy mình chỉ có thể lựa chọn một trong hai việc này để làm tiếp theo.
Nói một cách hợp lý thì vấn đề cổ phần là vấn đề quan trọng hơn, suy cho cùng thì đó cũng là tài sản riêng của Hoắc Khải, nắm quyền sở hữu nó sớm sẽ tránh được cảnh đêm dài lắm mộng.
Không còn cách nào khác, chuyện của Triệu Vĩnh An chỉ có thể được thực hiện trong tuần tới. May mắn thay, vẫn còn năm ngày nữa trước thời hạn của vị giáo sư già, chắc là anh vẫn còn đủ thời gian.
Vào trưa ngày thứ sáu, Hoắc Khải, Ninh Thần và Ninh Hạo Bân đã đáp máy bay đến thành phố đặt trụ sở của công ty giảm cân.
Vốn dĩ Ninh Thần muốn đưa cả Giản Tư Tư đi cùng, nhưng Giản Tư Tư đã nói rằng việc ở công ty quá bận rộn, cô ấy muốn ở lại giải quyết cho xong, nên ba người đi công tác là được rồi.
Ngoài ra, Ninh Thần cũng để ý thấy rằng đôi trẻ này dường như đã cãi nhau, họ không nói với nhau một lời nào tại nơi làm việc.
Điều quan trọng nhất là Hoắc Khải vẫn khá coi trọng Ninh Hạo Bân, muốn đào tạo chàng trai này nhiều hơn nữa.
Cuối cùng thì cũng chỉ có ba người này rời đi.
Sau khi bọn họ xuống máy bay, Mục Thế Kiệt đã dẫn đầu một nhóm người của công ty đợi bọn họ ở cửa ra.
Ngay khi nhìn thấy Hoắc Khải, Mục Thế Kiệt đã dẫn những người khác đến chào hỏi với nụ cười rạng rỡ trên gương mặt: “Cậu Lý, cô Ninh, đi đường xa đã mệt mỏi rồi. Giới thiệu với mọi người, hai người này là chủ tịch tương lai của công ty chúng ta, cậu Lý Phong và vợ, cô Ninh Thần, mọi người hãy vỗ tay chào đón!”
Nhóm người vỗ tay và tán thưởng trong khi liên tục có những cái nhìn đánh giá đối với Hoắc Khải và Ninh Thần.
Hai người bọn họ còn quá trẻ, dù Đường Đường cũng đã học tiểu học rồi, nhưng vì ngoại hình đẹp nên họ luôn trông có vẻ trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.
Hầu hết các cổ đông của công ty đều ở độ tuổi bốn mươi, còn một số ít ở độ tuổi năm mươi và sáu mươi.
Họ thật sự không thoải mái khi bị quản lý bởi hai người trẻ tuổi hơn mình nhiều như vậy.
Về phương diện này, bọn họ không thể so sánh với Mục Thế Kiệt, ít nhất Mục Thế Kiệt còn có thể kìm lại cảm xúc thật trong lòng, nhưng bọn họ thì không thể.
Nhìn thấy màn chào hỏi của nhóm người này, Ninh Hạo Bân đứng ở một bên không khỏi bĩu môi đầy vẻ khinh thường. Anh ta thậm chí không nghĩ rằng Hoắc Khải là người vĩ đại gì, anh ta chỉ khinh bỉ trước sự thất bại của công ty này.
“Lên xe trước, trở về công ty nói chuyện sau”, Mục Thế Kiệt nói xong liền mời Hoắc Khải và Ninh Thần đi cùng xe với mình.
Về phần Ninh Hạo Bân, anh ta đi đến ngồi trên một chiếc xe khác.
Trên đường đến công ty, Mục Thế Kiệt lại nói về việc cả công ty đã tăng ca cả đêm ngày hôm qua ra sao.
Về việc hoạch định chiến lược trong tương lai, công ty đã có những kế hoạch và sắp xếp nhất định, những vấn đề cụ thể sẽ không được thảo luận cho đến sau đại hội cổ đông. Ngoài ra, Mục Thế Kiệt còn bố trí một bữa tiệc để lãnh đạo công ty mới được bổ nhiệm lần đầu đến cùng vui chơi, ăn uống.
Hoắc Khải không đưa ra bình luận gì về việc này, dù sao anh cũng không có hứng thú với việc ăn uống vui chơi. Nếu không phải anh là người đại diện theo pháp luật của công ty thì việc lần này cứ để cho Ninh Thần đi là được rồi, anh còn có thể trực tiếp đi giúp giáo sư Triệu Vĩnh An.
Sau khi đến công ty, Hoắc Khải cũng khéo léo từ chối lời đề nghị nghỉ ngơi của Mục Thế Kiệt, mà trực tiếp vào công ty làm việc.
Đại hội đồng cổ đông sẽ được tổ chức vào ngày mai, hôm nay Hoắc Khải chủ yếu muốn xem xét tình hình cụ thể của công ty trước, như tìm hiểu nhân viên các bộ phận, tình hình hiện tại của bộ phận nghiên cứu và phát triển sản phẩm... để anh có thể nắm rõ.
Nắm rõ rồi thì khi thảo luận về kế hoạch của công ty vào ngày mai, anh cũng có thể nói vài lời.
Nếu hoàn toàn không nắm rõ tình hình của công ty, thì làm sao biết được bọn họ đang nói cái gì.
Phong cách làm việc mạnh mẽ quyết đoán của anh khiến cho nhóm cổ đông chỉ muốn nhận phần tiền của mình có chút khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể bước theo phía sau anh.
Sau khi dành trọn ba tiếng đồng hồ để dạo quanh công ty, cuối cùng Hoắc Khải và Ninh Thần cũng chịu đi đến nhà hàng trước sự mời mọc không ngừng của Mục Thế Kiệt.