Tuy nhiên khi đến nhà hàng, bọn họ chỉ ăn qua loa một chút rồi về trước với lý do mệt mỏi. Sau khi đưa bọn họ đến khách sạn, vị cổ đông lớn thứ ba của công ty liền bất mãn nói: “Chủ tịch Lý này bị làm sao vậy? Sao cứ có cảm giác cậu ta lúc nào cũng khó chịu? Tổng giám đốc Mục, anh có chắc khi cậu ta tiếp quản công ty sẽ không khiến cho chúng tôi khó xử không? Tôi nghĩ cậu ta có hơi không hài lòng khi đi thăm một số phòng ban hôm nay đấy“.
“Nếu cậu ta không hài lòng, các anh phải sửa sai chứ đừng phàn nàn. Vị chủ tịch Lý này không phải là người bình thường. Đừng giữ ý định mặc cả với cậu ta, chỉ có chấp nhận, hoặc rời đi”, Mục Thế Kiệt nói.
“Chẳng lẽ không chuyển nhượng được cổ phần cho cậu ta là sẽ xảy ra chuyện lớn lắm hay sao, tôi không tin rằng ngoài cậu ta thì không có người nào khác muốn lấy nó!”, một người nào đó lên tiếng một cách thiếu thuyết phục.
Mục Thế Kiệt nhìn người đó chế nhạo: “Nếu là một năm trước, chắc chắn sẽ có người sẵn sàng mua cổ phần của công ty, nhưng tôi không ngờ đến tận ngày hôm nay vẫn còn có người lạc quan như anh vậy. Công thức cốt lõi đã bị rò rỉ, khiến rất nhiều công ty mới mọc lên cạnh tranh với chúng ta. Bây giờ tôi còn nghe mọi người nói rằng có thể mua công thức chỉ với giá mười ngàn tệ. Thành thật mà nói, tôi không nghĩ rằng cổ phần của công ty bây giờ đáng giá mười ngàn đâu. Ngay cả khi họ bỏ qua chúng ta và tự thành lập thương hiệu khác, họ cũng sẽ kiếm được không ít tiền, hiểu không? Nếu như anh không muốn chuyển nhượng cổ phần của mình cho cậu ta, anh cũng có thể rời đi. Tôi sẽ trả lại tiền cho việc rút vốn cổ phần của anh. Tôi tin rằng chủ tịch Lý hẳn sẽ vui mừng khi nắm thêm nhiều cổ phần trong tay đấy“.
Nhóm người kia nhìn ông ta với vẻ mặt khó hiểu.
Đáng ra Mục Thế Kiệt với tư cách là cổ đông lớn nhất và là một trong những người sáng lập công ty phải tức giận hơn họ trước sự chiếm đoạt quyền lực kiểu này.
Tại sao bây giờ ông ta còn tuyên bố thay cho người vừa đến kia, lời lẽ thì đầy đe dọa, cứ như thể đã thông đồng với nhau từ trước vậy.
Mục Thế Kiệt biết bọn họ đang suy nghĩ gì, liền trầm giọng nói: “Tôi hiểu được mọi người đều không vui, nhưng người mà chúng ta nên căm ghét không phải chủ tịch Lý, mà chính là người đã làm lộ công thức cốt lõi của công ty. Tạm gác lại những chuyện trước đây, bây giờ đi theo chủ tịch Lý, nhìn chung thì chúng ta vẫn có thể chia sẻ một phần lợi nhuận của sự kiện này. Theo ước tính thì 35% lợi nhuận rơi vào khoảng từ bốn mươi đến năm mươi triệu trở lên, còn tùy thuộc vào cách chúng ta hợp tác với chủ tịch Lý như thế nào. Hãy giúp cậu ta tổ chức hoạt động tốt hơn! Tất nhiên, mọi người cũng có thể chọn ra đi. Theo quy định, mỗi người sẽ được hoàn lại rất nhiều tiền. Nhưng tôi tin rằng những người ở lại cũng không phải là người phải hối hận. Bởi vì hơn ai hết, tôi biết rõ người tên Lý Phong này có thực lực như thế nào! Đừng tưởng rằng cậu ta vẫn còn trẻ mà đánh giá thấp. Năng lực của cậu ta so với tất cả mọi ngươi cộng lại vẫn tốt hơn rất nhiều!”
Điều này không dễ nghe, nhưng Mục Thế Kiệt không có ý định thay đổi tuyên bố của mình.
Ông ta vô cùng rõ ràng về tình hình hiện tại của công ty, lòng người tan rã, rất nhiều người cũng bởi vì chuyện công ty đổi chủ mà trở nên lo sợ bất an.
Nếu như ông ta muốn thể hiện khả năng của mình trước mặt Hoắc Khải thì ông ta bắt buộc phải thay mặt anh trấn áp nhóm người này trước!
Công ty càng ổn định thì hoạt động càng tốt, mà hoạt động càng tốt thì lợi nhuận tự nhiên sẽ càng nhiều lên.
Với số cổ phần hiện có, khi công ty đạt lợi nhuận nhiều hơn, đương nhiên ông ta cũng sẽ nhận được nhiều lợi ích hơn.
Vì vậy, Mục Thế Kiệt lại càng phải gắt gao hơn trong cả việc công lẫn việc tư.
Thích nghe theo thì cứ nghe, còn không thích nghe theo thì bỏ đi. Nếu ai thật sự cho rằng bản thân mình có năng lực, vậy thì hãy rời khỏi đây để tìm cho mình một lối thoát khác!
Nhìn thấy sự kiên định của Mục Thế Kiệt, một đám người nhìn nhau, cuối cùng chán nản cúi đầu.
Cũng có một hai người giận dữ phẩy tay áo bỏ đi.
Bọn họ trong tay không nắm nhiều cổ phần, nên cũng không muốn vì chuyện này mà bực tức.
Cái quái gì mà kiếm được nhiều hơn chứ, nói chuyện vớ vẩn, chỉ vì kiếm thêm mấy đồng bạc mà ngay cả tôn nghiêm của bản thân cũng không cần hay sao?
Ông đây lúc nào cũng đứng thẳng lưng nhé!
Đối với những người rời đi, Mục Thế Kiệt cũng không hề khuyên can. Từ tận đáy lòng ông ta thậm chí còn hy vọng rằng có càng nhiều người rời đi thì càng tốt.
Tốt nhất là các cổ đông chính cứ rút hết trừ chính ông ta ra, để ông ta có thể chiếm 35% cổ phần còn lại.
Mặc dù không được lợi bằng Hoắc Khải và Ninh Thần, nhưng ông ta vẫn có thể nhận được gần một phần ba lợi nhuận phân phối, như vậy cũng đã rất tốt.
Chỉ là các cổ đông khác cũng không ngu ngốc như vậy, bọn họ trụ được đến bây giờ cũng là vì thăm dò được sức nóng của sự kiện lần này, nếu không thì làm sao bọn họ lại đi đồng ý chuyển nhượng cổ phần. Nếu ở lại, bọn họ vẫn sẽ được chia một khoản tiền, còn nếu rời đi thì bọn họ sẽ chẳng còn gì cả.
Mục Thế Kiệt liên tục nói rằng tiền sẽ được hoàn trả theo quy định, nhưng giá cổ phiếu bây giờ đã rất rẻ, nhiều nhất cũng chỉ có thể hoàn lại một chút số tiền bọn họ đã đầu tư ban đầu, có thể còn được bao nhiêu tiền chứ?
Thay vì rời đi, tốt hơn hết là nên ở lại xem xét tình hình.
Còn về việc bị hai người trẻ tuổi gây áp lực... Trong lòng bọn họ đúng là cảm thấy khó chịu, nhưng cũng phải chịu đựng, ai bảo đầu óc của bọn họ không được linh hoạt như vậy chứ.
Nhờ có sự trấn áp của Mục Thế Kiệt, khi Hoắc Khải và Ninh Thần đến công ty vào ngày hôm sau, bầu không khí rõ ràng là đã hoàn toàn thay đổi.
Ngày đầu tiên mà bọn họ đến đây, mặc dù các cổ đông cũng tỏ ra nhiệt tình, nhưng rõ ràng đều vô cùng giả tạo, nhiều người còn không mỉm cười, chỉ cần nhìn sơ qua cũng thấy.
Nhưng hôm nay hầu hết mọi người đều nở nụ cười chân thành, khi đối mặt với hai người bọn họ còn lộ ra chút vẻ kính sợ.
Ninh Thần thì không để ý đến điều đó cho lắm, nhưng Hoắc Khải biết rằng chắc chắn ngày hôm qua Mục Thế Kiệt đã nói với mấy người này điều gì đó sau khi hai người bọn họ rời đi.
Hoắc Khải không quan tâm chuyện Mục Thế Kiệt đã thuyết phục những người này như thế nào, thật ra cũng giống như Mục Thế Kiệt, anh hi vọng rằng tất cả những cổ đông này sẽ rút lui, tốt nhất là không nên giữ lại bất kỳ ai trong số họ.
Bởi vì có quá nhiều người cũ, nhiều trường hợp dễ gây trở ngại cho hoạt động của công ty, bản thân anh lại mới nhậm chức, đang cần tập hợp các thành viên nòng cốt mới, tránh trường hợp bị người khác chèn ép.
Có thể thay đổi tất cả nhân viên, hoàn toàn do bản thân tự tay cất nhắc người đứng ra làm quản lý, đó mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng từ tình hình hiện tại, anh thấy điều này khó có thể làm được ngay.
Đại hội đồng cổ đông được thực hiện đúng quy trình, cũng không có gì phải nói.
Với tư cách là người đại diện hợp pháp của công ty Hi Vọng Mới, Hoắc Khải đã đứng ra kí hợp đồng, nhận 65% cổ phần công ty.
Khi anh và Mục Thế Kiệt trao đổi chữ ký trên bản hợp đồng có hiệu lực pháp luật rồi đưa ra cho mọi người xem, nhóm người ngồi phía dưới vẫn đang cảm thấy tràn đầy thất vọng.
Mới một năm trước họ còn là cổ đông của một công ty có doanh thu hàng năm hơn trăm triệu nhân dân tệ, mà bây giờ họ đã bị giáng xuống thành những người làm công ăn lương. Thế giới đúng là đang thay đổi đến chóng mặt.
Hoắc Khải là một người có phong cách làm việc nhanh gọn không chần chừ, nên ngay sau khi đại hội cổ đông kết thúc, không để có thời gian nghỉ ngơi, anh lập tức tổ chức một cuộc họp bàn công việc mới.
Tại cuộc họp, Mục Thế Kiệt với tư cách là người phụ trách ban đầu của công ty, đã giải thích về kế hoạch hiện tại và tình trạng của công ty.
Ninh Thần lắng nghe rất cẩn thận, trong khi Ninh Hạo Bân chịu trách nhiệm đánh máy ghi chép lại nội dung cuộc họp.
Về phần Hoắc Khải, anh chỉ cầm bút trên tay viết nguệch ngoạc, Ninh Thần nghiêng người nhìn một cái, sau đó khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: “Anh không sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó sao?”
“Bây giờ có phát sinh chuyện gì thì cũng chỉ là chuyện nhỏ, chuyện phát sinh sau này mới đúng là chuyện lớn”, Hoắc Khải nói.
Ninh Thần suy nghĩ một chút, gật đầu, không nói gì thêm.
Sau cuộc họp, Mục Thế Kiệt diễn giải xong phần của mình liền nói: “Trên đây là tình hình hiện tại của công ty và kế hoạch của chúng ta trong tương lai. Tiếp theo, mời chủ tịch Lý phát biểu, mọi người vỗ tay hoan nghênh!”
Một nhóm người vừa định vỗ tay thì Hoắc Khải liền xua tay nói: “Không còn nhiều thời gian, tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Tôi đã được nắm qua sơ bộ về tình hình của công ty, mọi người đều có ý tưởng của riêng mình cho việc hoạch định chiến lược trong tương lai, điều đó rất tốt. Thành thật mà nói, trong tương lai, người quản lý hoạt động của công ty chủ yếu sẽ là tổng giám đốc Ninh và tổng quản lý Mục. Tôi sẽ không can thiệp quá nhiều, nhưng trước đó tôi cũng xin đưa ra một số yêu cầu như sau: đầu tiên, công ty cần thành lập bộ phận thanh tra do bộ phận pháp chế ban đầu sáp nhập, sau đó thu hút các công ty luật từ bên ngoài để hỗ trợ thêm. Bộ phận thanh tra chịu trách nhiệm về tất cả các công việc pháp lý liên quan đến đối nội và đối ngoại của công ty, tiến hành các vụ kiện ngay lập tức đối với các hành vi vi phạm quy định của công ty, đặc biệt là rò rỉ bất kỳ bí mật công ty nào. Vấn đề này sẽ do cá nhân tôi giám sát và xem xét, quỹ thành lập sẽ được trích ra từ lợi nhuận của công ty“.
Các cổ đông bên dưới bao gồm cả Mục Thế Kiệt đều sững sờ, sau đó liền nhao nhao bàn luận.
Hoắc Khải muốn trích ra một phần lợi nhuận để thành lập bộ phận thanh tra, điều này khiến cho bọn họ cảm thấy khó chịu.
Đây đều là tiền của bọn họ đó!
Nhưng Hoắc Khải vốn không có lý do gì phải nói với họ, cổ phần đã được giao cho anh, bây giờ anh muốn nói như thế nào, làm như thế nào là quyền của anh, không ai có thể phản đối.
Anh là ông chủ, anh không cần mà cũng không cho phép bất kì ai phản đối!