Chế Tạo Hào Môn

Chương 255: Chương 255: Đến tận cửa




Những người trong bộ phận thu mua vội vã điều tra xem ai đã mua nơi trồng dược liệu, cuối cùng họ chỉ biết đó là một công ty tên Hi Vọng Mới, vừa xin được thông tin liên lạc liền gọi điện tới hỏi thăm. Cuộc gọi được một người đàn ông trẻ tuổi đáp lại, sau khi nghe được ý định của bọn họ, cuối cùng cuộc gọi được nối máy đến một người phụ nữ trẻ tuổi khác.

Giọng người phụ nữ đó nghe nhẹ nhàng và êm tai, nhưng vừa nghe nói đến việc thu mua nơi trồng dược liệu thì đầu dây lại yên lặng.

“Xin lỗi, hiện tại tôi rất bận. Có chuyện gì thì đợi tôi xong việc rồi mới nói đi“.

Vừa dứt lời thì điện thoại cũng ngắt kết nối.

Những người trong bộ phận mua hàng chờ đợi một lát, sau đó gọi điện lại, nhưng chỉ có người đàn ông trẻ tuổi trả lời. Khi họ hỏi thông tin về quản lý của công ty và hỏi liệu bọn họ có thể gọi điện được không, thì người này chỉ trả lời rằng không thể được, chủ công ty rất bận. Bận đến khi nào thì còn tùy tình hình, có thể là tám ngày mười ngày, hoặc có khi cả tháng.

Bộ phận thu mua biết rõ rằng đối phương không muốn nói chuyện với mình thêm, nên không thể làm gì khác hơn ngoài việc hỏi rõ địa chỉ công ty, định tới tận cửa viếng thăm.

Người ở đầu dây bên kia lại cho biết địa chỉ rất dễ dàng, nên những người từ bộ phận thu mua vội vã đi suốt đêm để đến gõ cửa văn phòng của công ty Hi Vọng Mới vào sáng sớm hôm sau.

Trong phòng làm việc, Ninh Thần đang bận chỉnh sửa báo cáo, gần đây càng ngày càng có nhiều người đăng ký, báo cáo thay đổi liên tục, mỗi ngày đều phải bận rộn từ sáng sớm đến tối mịt, mà nhân lực xem ra cũng không đủ. Cô đang phân vân có nên tạm thời tuyển thêm một vài người chuyên làm báo cáo không.

Sau khi người của bộ phận thu mua công ty dược phẩm Trường Tín đến, Ninh Thần cũng không có ý muốn nói chuyện chi tiết với bọn họ, chỉ nói một câu: “Thu mua dược liệu không thành vấn đề, tám triệu một năm, liên tục mười năm, trả trước năm năm“.

Điều kiện này làm cho những người trong bộ phận thu mua xanh mặt.

Mặc dù dược liệu đó ở trong nước chỉ huyện Thông mới có, nhưng giá trị của chúng cũng không cao, bởi vì bên công ty dược phẩm Derek cần nên bọn họ mới mua, bằng không bán cho người khác thì làm gì có ai cần.

Do đó, giá thu mua loại dược liệu này cũng không cao. Thu thập tất cả các dược liệu cần từ ba nơi thì giá cũng chưa tới tám trăm ngàn.

Bây giờ Ninh Thần vừa mở miệng đã đòi tám triệu nhân dân tệ mỗi năm, giá trực tiếp tăng gấp mười lần.

Họ muốn thảo luận lại, nhưng Ninh Thần đã đuổi mọi người ra ngoài vì cô ấy quá bận rộn với công việc, không có thời gian để nghiền ngẫm thêm.

Ninh Thần biết chính xác công ty dược phẩm Trường Tín là công ty nào, vì chính chủ tịch của bọn họ đã suýt tống chồng cô vào tù. Hoắc Khải đã dặn với cô rằng không được tiếp những người của công ty dược phẩm Trường Tín khi họ đến, nên Ninh Thần đương nhiên sẽ làm như vậy.

Những người trong bộ phận thu mua nhận ra Ninh Thần đang cố tình chèn ép bọn họ, nên dù có ở đây bao lâu cũng vô nghĩa. Bọn họ đành phải quay về báo lại tin tức.

Sau khi nghe tin, mặt Vương Trường Tín đen lại.

Tám triệu?

Họ dám đưa ra yêu cầu kiểu đó sao!

Ông ta liền yêu cầu mọi người kiểm tra thông tin chi tiết về công ty của Ninh Thần. Việc này không khó, rất dễ dàng tìm ra phạm vi kinh doanh của công ty, người đại diện theo pháp luật, cổ đông, tài sản và các thông tin chi tiết khác.

Khi nhìn thấy người đại diện theo pháp luật của công ty tên là Lý Phong, Vương Trường Tín luôn cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra mình đã nghe qua ở đâu.

Tổng tài sản của công ty Hi Vọng Mới không nhiều. Số vốn đăng ký kinh doanh chỉ vài triệu. So với công ty dược phẩm Trường Tín thì công ty này chỉ đơn giản là một con kiến nhỏ.

Tuy nhiên, con kiến nhỏ này hiện đang khống chế việc công ty dược phẩm Trường Tín có thể vượt qua khó khăn hay không!

Do dự một hồi, Vương Trường Tín quyết định đích thân tới xem ông chủ của công ty này lớn mạnh đến bao nhiêu mà dám tống tiền ông ta!

Nếu như đổi sang thời điểm khác, ông ta nhất định sẽ không thèm đi, cùng lắm cử một trưởng phòng đi là được. Nhưng hiện tại việc của công ty dược phẩm Derek đang gấp rút nên ông ta không thể không chịu lép vế một chút.

Chiều hôm đó, Vương Trường Tín xuống máy bay, người của bộ phận thu mua đã đợi sẵn ở lối ra sân bay, đón ông ta rồi đi thẳng đến công ty Hi Vọng Mới.

Khi đến đó, Vương Trường Tín không gặp Ninh Thần.

Ninh Thần đang bận phát trực tiếp, không có thời gian để nói chuyện với ông ta.

Nhưng điều khiến cho Vương Trường Tín vui vẻ ngay sau đó chính là, khi biết rằng ông ta là chủ tịch của công ty dược phẩm Trường Tín, thì một cô gái trẻ tên Giản Tư Tư đã đến tiếp chuyện với ông ta. Cô ấy nói rằng mặc dù tổng giám đốc đang bận nhưng cô ấy có thể giúp ông ta liên hệ với người đại diện theo pháp luật của công ty.

Vương Trường Tín vui mừng khôn xiết, nhìn Giản Tư Tư với vẻ tán thưởng nói: “Cô làm tốt lắm. Nếu sau này gặp khó khăn khi làm việc ở đây, cô có thể tới công ty dược phẩm Trường Tín tìm tôi“.

Trong suy nghĩ của Vương Trường Tín, Giản Tư Tư chủ động giúp ông ta liên hệ với pháp nhân của công ty chứng tỏ cô ấy đang sợ hãi trước thân phận của ông ta và muốn lấy lòng ông ta.

Kẻ biết thức thời là trang tuấn kiệt, cô gái này hiểu chuyện, dáng vẻ lại rất đẹp. Cho cô ấy ít lợi ích sau này cũng không phải là quá đáng.

Sau đó Giản Tư Tư gọi điện cho Hoắc Khải, cho anh biết Vương Trường Tín đã đến. Hoắc Khải chỉ bảo Giản Tư Tư giữ người ở đó, anh sẽ đến ngay.

Bây giờ Hoắc Khải đã quyết định đẩy nhanh quá trình, không muốn trì hoãn thêm nữa.

Ba mươi phút sau, anh bước vào văn phòng.

Vương Trường Tín đang thoải mái ngồi trên sô pha uống trà nói chuyện về công ty của mình thì nhìn thấy Hoắc Khải bước vào, ông ta liền khẽ giật mình.

Ông ta có thể không nhớ tên Lý Phong, nhưng vẫn có thể nhớ được người đàn ông trẻ tuổi này, người suýt bị tống vào tù trước đó.

Chỉ là lúc trước Vương Trường Tín thuộc phe chiến thắng, còn hiện tại đang ở trong phòng làm việc của người khác, đương nhiên sẽ không thể tranh cãi nhiều lời với Hoắc Khải, chỉ quay mặt đi, xem như không nhìn thấy người này.

Một kẻ thấp cổ bé họng, không đáng được coi trọng.

Tuy nhiên, ngay sau đó, Giản Tư Tư đã nhắc nhở ông ta: “Chủ tịch Vương, đại diện pháp nhân của công ty chúng tôi đã tới rồi, ông không định bàn về chuyện dược liệu sao?”

Vương Trường Tín kinh ngạc quay đầu lại, không có ai khác ngoài Hoắc Khải vừa bước vào trong văn phòng. Ông ta liền muốn hỏi đại diện pháp nhân của công ty ở đâu.

Nhưng Hoắc Khải chỉ phản ứng một cách thản nhiên. Nhìn Hoắc Khải, ông ta ngạc nhiên hỏi: “Cậu ta là đại diện pháp nhân của công ty này sao?”

Hoắc Khải mỉm cười đi về phía trước nói: “Đúng vậy, ông Vương xem ra vẫn còn nhớ tới tôi. Đúng là chuyện tốt“.

Vương Trường Tín nghe thấy giọng điệu chế giễu, sắc mặt ông ta trở nên nặng nề, người đại diện theo pháp luật của công ty Hi Vọng Mới hóa ra lại là người này, đây là một điều mà ông ta không ngờ tới.

Ngay thời điểm này, đối phương hẳn hiểu rõ loại dược liệu mà công ty ông ta cần, tại sao lại trùng hợp mua cả quả núi trồng dược liệu như vậy.

Nhất định không phải trùng hợp, chính là người tên Lý Phong này cố tình làm như vậy!

Mặc dù Vương Trường Tín muốn hiểu ngọn nguồn điều này, nhưng ông ta cũng không hề tỏ ra tức giận. Với vẻ mặt bình tĩnh, ông ta nói: “Hóa ra là cậu Lý, đã lâu không gặp...”

“Nếu ông Vương thích nói mấy lời xã giao, vài ngày nữa tôi có thể sắp xếp người đến nói chuyện với ông”, Hoắc Khải nói.

Vương Trường Tín bị anh làm cho nghẹn họng, người thư ký bên cạnh không khỏi tức giận nói: “Anh có biết mình đang nói chuyện với ai không!”

Hoắc Khải liếc nhìn người thư ký và nói: “Phong cách và tư thế của cấp dưới thường có thể phản ánh được tính cách và hình ảnh của cấp trên, cũng như nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng là như vậy. Bây giờ tôi đang nói chuyện với cấp trên của cô, cho dù cô là thư ký hay trợ lý, tùy ý nói chen vào như vậy, trong mắt có khi còn chẳng coi cấp trên ra gì“.

“Đừng nói bậy, tôi làm sao mà...”

Người thư ký còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Vương Trường Tín ngăn lại.

Ông ta nhìn chằm chằm Hoắc Khải rồi nói: “Tôi không đùa chơi với cậu đâu. Hiện tại tôi chỉ cần bàn về chuyện mua dược liệu mà thôi. Tám triệu là không thể. Giá chúng tôi mua lúc trước chỉ có...”

“Tôi không biết lúc trước bên ông bỏ ra bao nhiêu tiền cho những dược liệu này, mà tôi cũng không muốn biết. Ông nên biết, hiện tại quả núi trồng dược liệu đó trong vòng mười năm tới là tài sản của chúng tôi. Nếu ông Vương đây không đồng ý với giá của chúng tôi, ông có thể đi tìm nguồn cung cấp khác. Mà theo như tôi được biết thì trên cả nước vẫn còn có 2 nơi khác sản xuất loại dược liệu này”, Hoắc Khải mỉm cười nói.

Vương Trường Tín tất nhiên biết rằng vẫn còn có hai nơi khác có thể mua được dược liệu này, nhưng sản lượng của hai nơi đó quá ít, chỉ chiếm khoảng 20%, còn cách xa so với nhu cầu của công ty dược phẩm Derek.

Nếu ông ta muốn hoàn thành các yêu cầu của công ty dược phẩm Derek, ông ta bắt buộc phải có được nguồn cung cấp từ huyện Thông!

Bây giờ Hoắc Khải đã mua lại quả núi trồng dược liệu, căn cứ theo nội dung hợp đồng, trừ khi ông ta có cách nào thổi bay được ngọn núi đó đi, còn không thì trong vòng mười năm không ai có thể làm gì người này.

Nơi đó cơ hồ đã trở thành lãnh địa riêng của người này, vì vậy dù cho có nói gì cũng không cần phải kiêng dè bất cứ ai.

Vương Trường Tín nặng nề nhìn Hoắc Khải mà không nói lời nào.

Mua đống dược liệu này với giá 8 triệu sẽ khiến cho ông ta tức đến mức ói máu, nhưng nếu không mua thì biết phải làm sao?

Hoắc Khải thấy ông ta lộ ra biểu tình do dự liền nói thêm vào: “Ông Vương có thể từ từ cân nhắc. Dù sao dược liệu này vẫn còn chưa phát triển trưởng thành hoàn toàn. Tuy nhiên, nếu như công ty dược phẩm Derek biết được ông vẫn chưa thương lượng xong vụ này thì có thể sẽ xảy ra chuyện lớn đấy“.

Vương Trường Tín sửng sốt, sau đó đột ngột đứng lên, chỉ vào mặt Hoắc Khải mà trừng mắt nói: “Quả nhiên cậu chính là kẻ đứng sau toàn bộ những chuyện này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.