Chế Tạo Hào Môn

Chương 492: Chương 492: Gặp lại Cố Phi Dương




“Các công ty chip trong tương lai phải dựa vào công nghệ VR để phát triển, cho dù đó là điện thoại di động, máy tính, TV, thiết bị điện tử cá nhân,... chúng đều không thể tách rời. Công nghệ VR của chúng tôi hiện đang ở trình độ hàng đầu thế giới, không biết chủ tịch Tô có hiểu sự khác biệt đẳng cấp thế giới là như thế nào hay không, nhưng tôi có thể nói chắc chắn với anh là chúng tôi sẽ chiếm hơn một nửa thị trường này trong tương lai. Tôi không nói quá, mà đây chính là sự thật. Thị phần là như vậy, ai đứng trước sẽ là người đi trước, không mắc sai lầm lớn thì dù công nghệ giống nhau cũng khó bị lật đổ”, Hoắc Khải nói.

Lời nói của anh càng lúc càng gây áp lực cho Tô Tử Hàng.

Vì những gì mà Hoắc Khải nói không hề sai, nếu công nghệ VR thực sự phát triển thì hơn một nửa ngành công nghiệp chip trong tương lai đều phải liên quan đến công nghệ này. Còn với chip phần cứng thông thường thì hãng nào cũng có thể sản xuất được, giá thành cạnh tranh hơn chip cao cấp.

Nếu Tô Tử Hàng muốn ổn định vị trí của mình, thậm chí muốn nâng cao vị trí, dẫn dắt công ty phát triển lớn mạnh hơn nữa, thì nhất định phải lên con thuyền này!

Bây giờ mà không lên, nếu như sau này Hoắc Khải thật sự phát triển công ty chip của riêng mình, làm thế nào anh ta có thể giữ được lợi thế trong tương lai?

Trong lĩnh vực khoa học công nghệ, không có lợi thế thì cũng đồng nghĩa với việc bị đào thải.

Công nghệ càng tụt hậu thì khách hàng càng ít.

Nét mặt của Tô Tử Hàng trông như rất khó nghĩ, anh ta nói: “Tôi cần thảo luận lại với hội đồng quản trị. Anh biết đấy, đây không phải là việc mà một mình tôi có thể đưa ra quyết định“.

Tất nhiên Hoắc Khải có thể hiểu điều này, anh gật đầu và nói: “Anh có thể tổ chức một cuộc họp hội đồng quản trị, nhưng không nên mất quá nhiều thời gian, bởi vì chúng ta đang hình thành một liên minh khổng lồ, trong thị trường tương lai, ngoài các thành viên của liên minh này, các công ty mới sẽ không dễ dàng được thêm vào. Bị loại cũng đồng nghĩa với việc anh phải cạnh tranh với vô số đối thủ. Chuyện này, có lẽ không cần tôi nói thì anh cũng hiểu“.

“Tôi biết”, Tô Tử Hàng bị Hoắc Khải làm cho dao động, hoặc là nói anh ta hiện tại vì rất muốn củng cố vị trí của mình nên không có thời gian nghĩ đến chuyện khác. Chỉ cần Hoắc Khải chịu ném cho anh ta một chiếc phao cứu mạng, anh ta nhất định sẽ tìm cách nắm lấy.

Cần có thời gian triệu tập một cuộc họp hội đồng quản trị để thảo luận vấn đề này, hôm nay thì quá muộn rồi. Ngay cả khi họp lại bây giờ cũng chưa chắc đã có thể đưa ra quyết định cuối cùng.

Vị trí của Tô Tử Hàng trong công ty không ổn định, muốn thông qua nghị quyết của hội đồng quản trị thì cần phải có thái độ cứng rắn, đây không phải là việc có thể hoàn thành trong ngày một ngày hai.

Vì vậy, trong khi thảo luận với các giám đốc cấp cao khác trong công ty, Tô Tử Hàng đã sắp xếp chỗ ở lại cho Hoắc Khải.

Mọi thứ đều được sắp xếp theo tiêu chuẩn cao nhất bởi lòng hiếu khách. Ngoài ra, một buổi tiệc chào mừng đã được chuẩn bị đặc biệt cho Hoắc Khải.

Không chỉ có những người từ tập đoàn Phong Âu đến đây, mà còn có cả những vị khách từ các công ty khác.

Hầu hết các công ty này dựa vào tập đoàn Phong Âu để tồn tại, và một số trong số họ muốn sử dụng tên tuổi của Phong Âu để kết nối với Hi Vọng Mới, để xem liệu họ có thể đạt được thỏa thuận hợp tác nào hay không.

“Anh Lý, chờ một chút tôi sẽ giới thiệu cho anh một người phụ nữ xinh đẹp. Ở chỗ của chúng tôi thì cô ấy là người tuyệt vời nhất, nhưng người phụ nữ xinh đẹp này lại luôn tỏ ra không quan tâm đến đàn ông. Tôi đã theo đuổi cô ấy rất lâu rồi nhưng không được”, Tô Tử Hàng nói.

Hoắc Khải khẽ lắc đầu nói: “Những chuyện này tôi không có hứng thú, chủ tịch Tô không cần bận tâm“.

Theo quan điểm của Hoắc Khải, Tô Tử Hàng này quá non nớt, nếu là một doanh nhân có kinh nghiệm, muốn sử dụng mỹ nhân kế cũng sẽ không nói những lời như vậy.

Lời nói đó chẳng khác nào đang tố cáo bản thân anh ta kém cỏi đến mức không thể theo đuổi được phụ nữ trong một thời gian dài. Lời nói đó cũng có nghĩa rằng, anh ta theo đuổi không được nên mới đẩy người đó cho người khác. Đúng là một ý tưởng chẳng ra gì.

Lời nói này cứ giống như là đang hạ thấp người khác vậy, nếu như không phải cách nhìn người của Hoắc Khải đã khác trước thì cũng sẽ không hợp tác tiếp với Tô Tử Hàng.

Tô Tử Hàng hoàn toàn không nhận ra sự mơ hồ trong chính lời nói của anh ta, anh ta vẫn đang băn khoăn không biết làm thế nào để lấy lòng Hoắc Khải.

Lúc này, người thư ký bước tới nói nhỏ: “Cô Cố đến rồi“.

Tô Tử Hàng nhìn về hướng cửa, sau đó mắt anh ta sáng lên, kéo Hoắc Khải chỉ về một hướng nhất định và nói: “Anh Lý, nhìn này, đó là người đẹp băng giá mà tôi đang nói đến, cô Cố Phi Dương“.

Trái tim của Hoắc Khải nảy lên khi nghe thấy cái tên này, trong lòng cảm thấy có chút quen thuộc, khi nhìn thấy người đi từ hướng đó đến, anh không khỏi sững sờ.

Anh nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy dạ hội với dáng người duyên dáng, đang đi về phía bên này.

Cô ấy trang điểm không đậm nhưng lại khiến bản thân trông thuần khiết hơn, đường nét thanh tú, xương quai xanh lộ ra một nửa, chiếc cổ thon thả như thiên nga, mọi thứ trông thật xinh đẹp.

Làn da trắng mịn phản chiếu ánh sáng quyến rũ dưới ánh đèn, như thể có một lớp sữa phủ trên bề mặt.

Cô ấy là Cố Phi Dương, người phụ nữ đã từ chối sự giúp đỡ của Hoắc Khải và đưa con gái mình đi tìm cuộc sống mới.

Cố Phi Dương rõ ràng là không mong đợi nhìn thấy Hoắc Khải ở đây.

Khi nhìn thấy người đàn ông này xuất hiện trong tầm nhìn của mình, cô ấy còn tưởng rằng mình đang mơ.

Sau khi xác nhận đúng là anh, vẻ ngạc nhiên trên gương mặt Cố Phi Dương nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một nụ cười quyến rũ.

Ánh mắt của rất nhiều người đàn ông đều dán vào cô ấy, nhưng Cố Phi Dương không hề để ý đến.

Cô ấy đi thẳng đến chỗ Hoắc Khải, chậm rãi nâng cánh tay ngọc ngà của mình lên, lòng bàn tay vẫn thon dài mềm mại như hai năm trước, thanh âm nhẹ nhàng nói với Hoắc Khải.

“Anh Lý, đã lâu không gặp“.

Khi cô ấy nói câu này, nhịp tim của Cố Phi Dương đã tăng nhanh hơn rất nhiều.

Ngay từ ngày đầu tiên bỏ đi, cô ấy đã thề rằng sẽ sống tự lập. Cô ấy thừa nhận rằng cô ấy có thể thích người đàn ông này, nhưng cô ấy không muốn ở lại vì suy nghĩ không nên có này, vì điều đó đang hủy hoại thiện cảm của người khác và hủy hoại chính bản thân của cô ấy.

Quan trọng hơn, cô ấy còn cảm thấy tự ti.

Người đàn ông tốt như vậy sao có thể chấp nhận một người phụ nữ góa bụa đã có một đứa con gái chứ.

Cô ấy không xứng!

Vì vậy, cô ấy phải nỗ lực để trở thành một người phụ nữ xứng đáng với anh, để một ngày nào đó, khi hai người gặp lại, cô ấy có thể bình tĩnh mà nói với anh rằng: “Anh Lý, đã lâu không gặp“.

Bây giờ cô ấy cảm thấy mình đã làm được.

Nhìn thấy người quen cũ đã lâu không gặp, trong lòng Hoắc Khải có chút xúc động.

Cố Phi Dương không phải là người phụ nữ tốt nhất mà anh biết sau khi sống lại, cô ấy không giỏi hơn Cơ Hương Ngưng trong việc kinh doanh, cũng không giỏi bằng Ninh Thần trong việc quán xuyến nhà cửa. Nhưng cô ấy rất mạnh mẽ ngay cả khi cô ấy không thể sống hạnh phúc được nữa, vì cô ấy mong muốn được tự lập.

Dù đắng cay, mệt mỏi thế nào, cô ấy cũng sẽ cắn răng nuốt hết vào bên trong.

Hoắc Khải vẫn luôn đánh giá cao tính cách này, lúc Cố Phi Dương đột ngột ra đi vào hai năm trước, nói thật thì Hoắc Khải cũng đã lo lắng rất nhiều.

Điều thứ nhất anh lo lắng là sẽ có điều gì đó không ổn xảy ra với người phụ nữ quá mạnh mẽ này, thứ hai là lo cô con gái Nhạc Văn Văn của cô ấy sẽ không được ổn định.

Cô bé mũm mĩm đó rất đáng yêu, và cho đến giờ, thỉnh thoảng Đường Đường vẫn hỏi về việc khi nào cô bé mới được gặp lại người bạn nhỏ của mình.

Bây giờ xem ra lo lắng của anh đã thừa thãi rồi, vì Cố Phi Dương đang làm rất tốt.

Nhưng những ánh mắt nhìn cô ấy chằm chằm đã khiến Hoắc Khải bất giác cảm thấy không được vui. Anh không nghĩ rằng điều này là do tình cảm của anh dành cho Cố Phi Dương, mà chỉ là sự cảm thông của anh dành cho cô ấy, nên đó là mong muốn được bảo vệ cô ấy.

Hoắc Khải biết đàn ông đang nghĩ gì khi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, bởi vì anh cũng là đàn ông.

Vì vậy, những cái nhìn đó khiến anh cảm thấy buồn nôn.

Anh có lý do để tin rằng Cố Phi Dương cũng sẽ cảm thấy buồn nôn, nhưng để sống tốt, cô ấy phải thích nghi và đối mặt với những cái nhìn này.

Chưa nói đến những người khác, ngay cả Tô Tử Hàng bên cạnh cũng có bộ dáng giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy vậy.

Hoắc Khải bất giác tiến lên một bước, chặn tầm mắt của Tô Tử Hàng, đưa anh đến gần Cố Phi Dương hơn một bước.

Đồng thời anh đưa tay ra bắt tay Cố Phi Dương, mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp, cô có khỏe không?”

“Tốt lắm, tốt hơn bao giờ hết”, Cố Phi Dương càng cười tươi hơn.

Mặc dù Hoắc Khải không làm điều gì đặc biệt, nhưng bước đi nhỏ của anh ấy đã khiến Cố Phi Dương tinh tường nhận ra điều gì đó. Vì vậy, cô ấy rất vui, hạnh phúc vô cùng.

Tô Tử Hàng lúc này cũng có phản ứng, ngạc nhiên hỏi: “Anh Lý và cô Cố quen nhau từ trước rồi à?”

Cố Phi Dương nhìn Hoắc Khải mỉm cười giải thích: “Anh Lý từng là ân nhân của tôi, không, phải nói rằng anh ấy là ân nhân của tôi cả đời“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.