Chế Tạo Hào Môn

Chương 246: Chương 246: Liên lạc




Sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc Khải tới công ty một chuyến, chủ yếu vì bên phía Cơ Hương Ngưng còn rất nhiều việc đang lỡ dở, cần anh quyến định giúp. Về việc đặt công ty con ở nước ngoài, Hoắc Giai Minh đã tìm người “dọn đường mở lối” giúp họ rồi, nhưng Cơ Hương Ngưng vẫn cần cắt cử một người phụ trách. Chứ nếu họ tuyển người từ đất nước bản địa, chỉ sợ sẽ gặp chút vấn đề.

Không phải đồng bào thì tư tưởng chắc chắn sẽ khác, câu nói này không phải nói suông.

Cơ Hương Ngưng liệt kê một danh sách, đưa cho Hoắc Khải, để anh chỉ định một người.

Hoắc Khải cũng không hỏi tại sao một tổng giám đốc như cô không đích thân quyết định mà để anh làm việc này. Anh nghiêm túc nhìn danh sách một lượt rồi nói: “Chọn Triệu Khải Thời đi, xuất thân từ phòng kinh doanh, thời đại học học chuyên ngành quản lý tài chính quốc tế, cũng có chút căn bản. Quan trọng nhất là người này tinh thông cả ba loại ngoại ngữ Anh – Đức – Pháp, rất hợp với công tác ở nước ngoài. Kể ra thì, tôi nhớ khả năng kinh doanh của người này cũng rất khá, tại sao cô chưa đề đạt anh ta làm trưởng phòng kinh doanh?”

Cơ Hương Ngưng trả lời: “Trưởng phòng kinh doanh Lý Thu Sinh là vây cánh của Cơ Xương Minh. Vốn dĩ định cho hắn ta thôi việc rồi, sau này Cơ Xương Minh tìm tôi cầu xin. Anh cũng biết đấy, quan hệ của chúng ta với hai chú cháu Cơ Xuyên Hải mãi mới hòa hoãn được, cũng không muốn gây gổ với nhau vì chút chuyện cỏn con trong thời điểm then chốt thế này, cho nên mới...”

Hoắc Khải nghe xong mà lắc đầu nguầy nguậy: “Suy nghĩ của cô là không đúng rồi, vì cô đặt bản thân mình ở địa vị yếu thế. Cô phải nhìn cho rõ, bây giờ bên mạnh hơn là chúng ta. Nếu chúng ta lên tiếng phủ nhận, Cơ Xuyên Hải lập tức trở thành mục tiêu công kích, chỉ tính riêng những chuyện trước đó ông ta đã làm, dòng chính nhà họ Cơ sẽ không tha cho ông ta. Ông ta đã bước lên con thuyền của chúng ta, không thể nào bước xuống được nữa. Còn về Cơ Xương Minh, tôi thấy thực ra hắn ta hợp với vị trí trưởng phòng kinh doanh hơn Lý Thu Sinh. Chuyện khác không nói, chứ riêng về văn hóa trên bàn rượu, hắn ta đã giỏi hơn Lý Thu Sinh rồi. Nhưng Cơ Xương Minh là phó tổng giám đốc, không thể giáng chức hắn ta một cách vô duyên vô cớ, cho nên chỉ có thể đề bạt Triệu Khải Thời. Vì kiêng dè quan hệ với Cơ Xuyên Hải mà cô bỏ bẵng một người có năng lực như vậy không dùng tới, đúng là lẫn lộn đầu đuôi!”

Cơ Hương Ngưng nghe xong mà sắc mặt rất khó coi, tốt xấu gì cô cũng là tổng giám đốc, còn là cấp trên trực tiếp của Hoắc Khải, thế mà bị cấp dưới trách mắng như thế.

Nhưng Hoắc Khải nói cũng không sai, bởi vì kiêng dè Cơ Xuyên Hải mà từ bỏ việc đề bạt Triệu Khải Thời, để một kẻ vô dụng chiếm chỗ mà không làm việc, đó là lãng phí nguồn lực.

Hoắc Khải nhìn thấy vẻ mặt tái xanh của cô bèn hỏi: “Biết Ngụy Trưng chứ?”

“Tôi cũng đâu phải Đường Thái Tông!”, Cơ Hương Ngưng tức giận quắc mắt nhìn anh: “Đừng nói mấy đạo lý to tát ấy với tôi, tôi biết mình không tận dụng nhân lực là có lỗi, nhưng anh cũng phải chú ý thái độ. Bất kể thế nào, tôi vẫn là cấp trên của anh, anh không thể tôn trọng tôi một chút à!”

“Tôi chỉ tôn trọng nghề nghiệp chứ không tôn trọng cá nhân”, Hoắc Khải nhìn cô: “Hay là cô hi vọng cô cũng đối đãi với cô như một người bạn bình thường ở công ty này?”

Nghe thấy câu này, Cơ Hương Ngưng càng thấy tức.

Bạn bè bình thường?

Khi anh gặp chuyện, ai chạy nguyên quãng đường xa xôi, dẫn theo nhân lực tới giúp đỡ?

Khi anh xòe tay ra, ai không nói hai lời đã đắp vào đó tám triệu tiền mặt?

Ai đã cùng anh một nắng hai sương chạy tới huyện Thông để ký hợp đồng?

Bây giờ nói rằng chúng ta chỉ là bạn bè bình thường? Anh từng thấy người bạn bình thường nào vì nhau mà làm nhiều chuyện thế chưa?

Cơ Hương Ngưng không biết tại sao mình lại tức giận như thế vì câu nói này. Nhưng cô tức giận đấy, tức nổ cả phổi. Nhất là khi nhìn thấy gương mặt vô tội không hiểu đầu cua tai nheo gì của Hoắc Khải, cô chỉ muốn đạp cái gót giày lên mặt anh.

“Đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa! Sau này gặp phải rắc rối gì thì tìm người bạn bình thường của anh mà giúp nhé!”, Cơ Hương Ngưng lạnh lùng đẩy anh ra ngoài.

Hoắc Khải bật cười, sao cô còn nổi nóng vì một câu nói chứ.

Anh có thể nhìn ra được, Cơ Hương Ngưng cảm thấy khó chịu vì vấn đề “thân phận”, nhưng anh cũng không nói sai gì mà.

Tình bạn đơn thuần không tồn tại giữa hai người khác giới, làm bạn bình thường thôi cũng khó lắm rồi. Quan hệ càng tốt thì càng dễ xảy ra chuyện.

Đây chính là nguyên nhân cho tình yêu trong văn phòng và tình yêu trong trường học.

Sớm tối quấn quýt bên nhau thì dù cho là một chú chó hay một chú chim cũng có thể nuôi dưỡng tình cảm, huống hồ đối mặt với một con người.

Có thể không rung động trong hoàn cảnh ấy thì lòng dạ phải sắt đá đến cỡ nào.

Anh bị đuổi ra khỏi phòng làm việc, mấy nhân viên đi ngang qua bên ngoài đều tò mò liếc vào bên trong, họ nghe thấy giọng nói phẫn nộ của Cơ Hương Ngưng.

“Chào anh Lý!”, mấy nhân viên không dám nghe ngóng trước mặt Hoắc Khải, hoảng loạn chào một câu rồi nhanh chóng rút đi.

Bây giờ địa vị của Hoắc Khải trong công ty gần như là dưới một người nhưng trên vạn người.

Đừng nói tới mấy nhân viên bình thường kia, cho dù Cơ Xương Minh gặp được anh, cũng sẽ nhiệt tình chào một tiếng “cậu em Lý”.

Không chỉ vì những chuyện mà Hoắc Khải làm khiến người ta thấy bội phục, mà còn vì ngay khi quan hệ chưa hoàn hoãn, Hoắc Khải đã chủ động đề nghị cùng Cơ Hương Ngưng để Cơ Xương Minh phụ trách phần lôi kéo các bên hợp tác.

Phải biết rằng, trong quá trình mở rộng thị trường, phần lôi kéo các bên hợp tác cực kỳ quan trọng.

Lôi kéo được bao nhiêu người thì sau này có thể chiếm được bấy nhiêu thị phần, thậm chí sau này những người ấy sẽ trở thành nguồn lực cá nhân của hắn ta.

Hoắc Khải tặng phần quà lớn như thế, Cơ Xương Minh đương nhiên phải nhìn anh bằng đôi mắt khác.

Nghe thấy một tiếng “binh” vọng ra từ phòng làm việc, dường như Cơ Hương Ngưng đang đá bàn đá ghế, Hoắc Khải khẽ lắc đầu, cô gái này nóng tính thật.

Sau khi Hoắc Khải rời đi, Cơ Hương Ngưng ngồi sau bàn làm việc, tức đến mức nghiến răng ken két.

“Bạn bè bình thường...”

“Tên khốn này!”

“Từ nay về sau đừng hòng tôi giúp anh nữa!”

“Nếu còn giúp anh, tôi sẽ không mang họ Cơ!”

Một loạt những câu lầm bầm thốt ra khỏi miệng Cơ Hương Ngưng, thể hiện sự phẫn nộ của cô ấy.

Đáng tiếc, Hoắc Khải hoàn toàn không nghe thấy. Anh đã quay về phòng làm việc riêng của mình, mở máy tính ra.

Với tư cách là trợ lý tổng giám đốc, phòng làm việc của Hoắc Khải còn to hơn trưởng phòng kinh doanh. Cũng nhờ anh khăng khăng phủ quyết trong lúc trang hoàng, nếu không, đẳng cấp của nó chắc phải đứng đầu công ty.

Cây to đón gió lớn, Hoắc Khải vẫn hiểu được đạo lý này.

Đừng tưởng bây giờ anh được bao nhiêu người kính trọng, nhưng sau lưng anh, e rằng vẫn còn không ít người muốn thấy anh bẽ mặt.

Làm gì cũng không nên quá khoa trương, như thế mới sống lâu được.

Sau khi mở máy tính ra, Hoắc Khải tải một phần mềm cổ phiếu rồi bỏ vào đó số vốn ba trăm ngàn tệ.

Sau đó, anh xem lướt qua bảng điện tử hiển thị một hồi, chọn được hai mã cổ phiếu, rồi bắt đầu mua vào.

Nhìn bề ngoài hai mã cổ phiếu này không có gì mới mẻ, nhưng Hoắc Khải đã phát hiện được hành tung mà đồ đệ Vương Vũ Hành để lại từ biểu đồ K-line và biểu đồ theo thời gian thực.

Từ tình hình trước mắt có thể thấy, Vương Vũ Hành chỉ tạm thời thử kéo giá, nhưng hiệu quả vẫn hơi kém.

Bẫy rập trong hai mã cổ phiếu này khá nhiều, mà đợt này tính lưu thông của cổ phiếu kỹ thuật mạnh mẽ đến đáng sợ, cho nên chỉ cần anh hơi tăng giá một chút sẽ có rất nhiều người chơi đơn lẻ nhân cơ hội này rời sàn.

Hoắc Khải không tiêu hết ba trăm ngàn tệ ngay lập tức, mà chỉ mua mười lô vào lúc 10h, sau đó lại hẹn giờ tới lúc 11h mua thêm mười một lô, lúc mở phiên vào lúc 13h sẽ mua mười ba lô, lúc 14h sẽ mua mười bốn lô.

Rất ít người biết rằng, anh và Vương Vũ Hành có phương thức liên lạc đặc biệt như thế.

Mua vào một số lượng cổ phiếu nhất định theo thời gian để từ đó sinh ra liên hệ, thậm chí có thể dùng khoảng thời gian khác biệt với các mã cổ phiếu khác biệt vừa mua vào vừa bán ra, tiến hành trao đổi mật mã bí mật.

Mật mã này chỉ có Hoắc Khải và Vương Vũ Hành biết được, làm như thế, có thể ngăn ngừa kẻ khác nhòm ngó tới nội dung liên lạc.

Không biết được mật mã thì dù là thần tiên cũng không hiểu họ đang nói gì.

Sau khi hẹn giờ xong, Hoắc Khải không còn để tâm tới hai mã cổ phiếu đó nữa.

Với mức độ hiểu biết của anh về Vương Vũ Hành, nhanh nhất cũng phải đến chiều đối phương mới có thể chắc chắn mình đang liên lạc với cậu ta. Dù sao thì dân chơi cổ phiếu mua vào bán ra mỗi ngày nhiều như thế, kiểu gì cũng có người mua theo kiểu này một cách trùng hợp.

Thế nhưng điều khiến Hoắc Khải ngạc nhiên là khi anh vừa chuẩn bị tắt phần mềm thì nhận được tin báo tự động của hệ thống, hai mã cổ phiếu mà anh vừa mua nhanh chóng xuống giá rồi nhanh chóng tăng giá, vẽ ra một “dấu tick”.

Hoắc Khải không biết rằng, trong mấy năm nay, Vương Vũ Hành vẫn luôn muốn liên lạc với anh, nhưng khi tạm biệt nhau, hai người từng nói rằng, trừ khi Vương Vũ Hành có thể tạo ra thành tích đáng nể trên sàn cổ phiếu, nếu không đừng bao giờ chủ động tìm anh.

Đồng thời, Vương Vũ Hành cũng chưa từng biết thầy của mình là cậu chủ nhà họ Hoắc.

Trong mấy năm nay, cậu ta đã trở thành thần thoại của chính mình trên thị trường cổ phiếu, từ nguồn vốn mười ngàn tệ, thành công biến nó thành hơn ba trăm triệu tệ giống như Hoắc Khải!

Khi có được nguồn vốn ba trăm triệu tệ trong tay, điều đầu tiên mà cậu ta muốn làm là tìm tới thầy của mình, báo tin mừng cho anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.