Ngay từ lúc lấy được số vốn ba trăm triệu, chuyện mà Vương Vũ Hành nhất định phải làm mỗi ngày là cử một nhóm người theo dõi sàn giao dịch mà cậu ta đang theo, xem có người mua phù hợp với điều kiện không. Đây không phải một công việc đơn giản, tuy rằng chỉ theo dõi một chuyên mục duy nhất, nhưng nhiều cổ phần như thế, số lượng của bất cứ một chuyên mục nào đều đạt tới mấy trăm.
Vương Vũ Hành trả lương cao cho nhóm người này, khiến rất nhiều người chơi cổ phiếu theo cậu ta đều cảm thấy khó hiểu.
Chúng ta chỉ cần chuyên tâm cược hết vào mấy loại cổ phiếu là được, vì sao phải chú ý tới những cổ phiếu khác?
Vương Vũ Hành không giải thích với bất cứ ai, cậu ta chỉ muốn gặp người mà cậu ta muốn liên lạc nhất thôi.
Cậu ta vất vả bao lâu nay chính là để chứng minh rằng cậu ta có tư cách làm học trò của anh!
Mười giờ Hoắc Khải mua mười lô cổ phiếu, ngay lúc đó nhân viên giám sát đã báo cho Vương Vũ Hành biết.
Trong phòng chuyên dành cho khách quý, Vương Vũ Hành nhìn vào màn hình máy tính của đám cấp dưới, gật đầu nói: “Làm tín hiệu đi“.
Tín hiệu ở đây là giảm trước tăng sau, đánh dấu tích vào đó.
Nếu người mua mười lô cổ phiếu này chính là người mà mình muốn gặp, nhìn thấy dấu tích này, chắc chắn người đó sẽ phản hồi lại.
Chỉ có điều trong một năm nay, Vương Vũ Hành đã thử nghiệm vô số lần, lần nào cũng chứng minh rằng đó chỉ là trùng hợp mà thôi.
Sau nhiều lần thất vọng, Vương Vũ Hành không còn hi vọng nhiều như lúc đầu nữa, bảo người ta đánh dấu tích chỉ là thói quen mà thôi.
Khi đã đánh dấu tích được khoảng ba phút, nhân viên giám sát bỗng hô lên: “Ông chủ, có phản hồi! Giá trần đột nhiên tăng thêm bốn trăm năm mươi lô“.
Một lô là một trăm cổ phiếu, bốn trăm năm mươi lô là bốn mươi lăm ngàn cổ phiếu, nếu tính theo giá này thì vừa rồi Hoắc Khải đã tiêu hết ba trăm ngàn vừa nạp vào rồi.
Hiện tại giá cổ phiếu công nghệ vẫn dừng lại ở vị trí khoảng 0,7%, đột nhiên có mấy trăm lô mua vào treo trên giá trần, đương nhiên là rất bắt mắt.
Người bình thường chẳng ai tự nhiên treo nhiều như vậy ở mức giá này, có lẽ nhà cái sẽ làm thế, bởi vì bọn họ nhất định phải làm rối trí các nhà đầu tư cá nhân, khiến người ta không hiểu rốt cuộc bọn họ đang làm gì.
Thế nhưng mọi lợi thế giá thấp của cổ phiếu công nghệ này đều nằm trong tay Vương Vũ Hành, không thể có sự tồn tại của nhà cái thứ hai được.
Vậy thì chỉ có thể là thật!
Vương Vũ Hành nhảy bật lên khỏi ghế ngồi. Cậu ta phi tới trước màn hình máy tính, nhìn lịch sử mua vào bốn trăm năm mươi lô gần như là bị nuốt chửng trong tích tắc.
Tuy rằng bởi vì cơ chế bảo mật nên cậu ta không tra ra được người mua lần này và người treo mười lô vừa rồi có phải là cùng một người hay không, nhưng trong lòng cậu ta có một dự cảm mãnh liệt, người này chính là thầy của mình!
Chắc chắn là thế!
“Treo 13699 lô ở giá trần!”, Vương Vũ Hành sốt sắng ra lệnh.
Người điều hành phiên giao dịch lập tức làm theo lời cậu ta, treo cái đơn lớn này lên giá trần.
Đơn hơn mười ngàn khiến giá cổ phiếu tăng lên vùn vụt, đồng thời rất nhiều cổ phiếu bán thấp hơn giá này đều bị nuốt chửng.
Đúng như dự đoán của Hoắc Khải, hiện giờ áp lực tăng cổ phiếu quá lớn, chẳng bao lâu sau là hơn mười ba ngàn lô sẽ bị hao mòn sạch, giá cổ phiếu dừng lại ở mức 7.8%.
“Treo thêm 70651 lô!” Vương Vũ Hành tiếp tục ra lệnh.
Người điều hành phiên giao dịch nhìn cậu ta rồi nói: “Ông chủ, hiện tại áp lực tăng quá lớn, treo như vậy thì có thể lợi thế giá thấp của chúng ta sẽ bị thế chỗ, đến lúc đó sẽ không thể kiểm soát phiên giao dịch được nữa“.
“Tôi bảo anh treo thì cứ treo đi!”, Vương Vũ Hành quay đầu lạnh lùng nhìn anh ta.
Cậu ta mới tốt nghiệp đại học chưa đến hai năm, vẫn còn rất trẻ tuổi, không ít người ở đây lớn tuổi hơn cậu ta.
Nhưng tính cách của Vương Vũ Hành là kiểu cố chấp và rất lạnh lùng.
Động khẩu không được là động thủ, chuyện này xảy ra như cơm bữa.
Ngay từ khi chỉ có số vốn mấy trăm ngàn, cậu ta đã dám nhổ nước miếng vào nhà đầu tư có khối tài sản hàng chục triệu, chỉ cần dám thách thức cậu ta thì cậu ta sẵn sàng tới Ủy ban điều tiết chứng khoán tung hết những tài liệu mờ ám của anh ra.
Đối với rất nhiều nhà điều hành phiên giao dịch trong thị trường cổ phiếu, cậu ta chính là một kẻ điên.
Cậu ta đi tố cáo người khác, chẳng lẽ người khác sẽ tha cho cậu ta sao?
Nhưng Vương Vũ Hành chẳng hề bận tâm tới những điều đó. Có vẻ như cậu ta chỉ một lòng một dạ muốn kiếm tiền, ai cản đường cậu ta, một là cút đi, hai là đồng quy vô tận, không thỏa hiệp, lại càng không có chuyện né tránh.
Bởi vì tính cách điên cuồng này nên sau khi biết cậu ta làm nhà cái, rất nhiều người sáng suốt không tranh với cậu ta.
Đến bây giờ Vương Vũ Hành đã tích lũy được mấy trăm triệu, trở thành một chàng trai vàng trong làng cổ phiếu, không mấy ai dám chọc tới cậu ta nữa.
Có lẽ những tổ chức lớn khác có nhiều vốn hơn cậu ta, nhưng đồng thời cũng lắm bí mật đen hơn cậu ta, không ai dám mạo hiểm chọc tới cậu ta để rồi cá chết lưới rách.
Ngay cả những người nhiều vốn còn như thế, huống chi là nhân viên điều hành phiên giao dịch làm việc cho Vương Vũ Hành.
Cậu ta vừa trợn mắt lên là nhân viên điều hành phiên giao dịch khoảng ba mươi tuổi ấy lập tức treo 70651 lô như lời cậu ta nói.
Mặc dù áp lực tăng cổ phiếu rất lớn, nhưng đầu tiên là hơn mười ngàn lô, sau đó lại là hơn bảy mươi ngàn lô, không ít nhà đầu tư cá nhân lùi bước.
Thấy giá trần đã bị chặn đứng, rất nhiều nhà đầu tư cá nhân cũng mua vào theo.
Lúc này Vương Vũ Hành nói: “Rút đơn!”
Nhân viên điều hành phiên giao dịch lập tức hủy đơn bán, không có sự ưu tiên của đơn lớn, đơn bán của các nhà đầu tư cá nhân khác lập tức bị đơn mua nuốt mất, giá cổ phiếu cũng lập tức rớt xuống.
Lúc trước đã nói rồi, các nhà đầu tư cá nhân chỉ biết đổ xô theo giá lên một cách mù quáng.
Lúc cổ phiếu tăng, bọn họ mù quáng mua, lúc cổ phiếu tụt giảm, bọn họ lại mù quáng bán.
Cổ phiếu công nghệ với áp lực cực lớn này tụt xuống khỏi giá trần, đồng thời còn tụt giảm vài điểm so với giá cả lúc đầu.
Tình thế khác biệt này khiến nhân viên điều hành phiên giao dịch hơi lo lắng, anh ta nhắc nhở: “Chúng ta làm như vậy rất có thể sẽ bị hẹn đi uống trà đấy“.
Bình thường nhà cái không dám tùy tiện điều khiển giá cổ phiếu như thế, nếu không thì Ủy ban điều tiết chứng khoán rất dễ tới kiếm chuyện.
Thế nhưng Vương Vũ Hành không quan tâm tới những chuyện đó, cậu ta chỉ hưng phấn lấy điện thoại ra, sau đó nói với những người khác: “Các anh ra ngoài hết đi!”
Mọi người sửng sốt, thị trường chứng khoán ngày hôm nay đã kết thúc đâu, hơn nữa vừa rồi còn làm một vố như thế, không biết có bao nhiêu nhà đầu tư cá nhân đang mắng chửi, thậm chí còn tới khiếu nại với Ủy ban điều tiết chứng khoán, bây giờ cậu lại bảo bọn tôi ra ngoài?
Tuy rằng rất khó hiểu, nhưng bọn họ không dám hỏi nhiều. Ánh mắt của Vương Vũ Hành quá đáng sợ, ai ở lại thì người đó sẽ tự chuốc lấy khổ.
Sau khi mọi người đi, Vương Vũ Hành chốt cửa lại. Cùng lúc đó, chuông điện thoại vang lên.
Nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, cậu ta hít sâu một hơi rồi mới ấn nút bắt máy.
Ông chủ Vương đã làm nên thần thoại trong ngành chứng khoán lại run run ngón tay khi nhận một cuộc điện thoại như thế, nếu để đám nhân viên nhìn thấy thì e là bọn họ sẽ ngạc nhiên há hốc mồm mất.
Chi tiêu vài trăm triệu mà còn không hề bối rối, vì sao lại run rẩy vì một cuộc điện thoại như thế cơ chứ.
Trong điện thoại vọng ra một giọng nói ôn hòa: “Đừng hỏi gì cả, ghi lại thời gian giúp tôi“.
Mặc dù giọng nói trong điện thoại khác với sự tưởng tượng của cậu ta, nhưng giọng điệu và khí thế khi ra lệnh cho người khác lại vô cùng quen thuộc.
Vương Vũ Hành hít sâu một hơi rồi gật đầu nói: “Mời anh nói“.
“Chín giờ ba mươi mốt, chín giờ ba mươi bảy, chín giờ ba mươi chín, mười giờ ba phút...”
Một chuỗi các thời gian được đọc ra, cuối cùng người trong điện thoại nói: “Đến khi kết thúc chúng ta đi ăn với nhau một bữa, tôi sẽ báo thời gian và địa điểm cho cậu sau“.
Dứt lời, cuộc gọi kết thúc.
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Vương Vũ Hành không hề cảm thấy hụt hẫng, bởi vì cậu ta dám chắc là đã liên lạc được với thầy của mình rồi.
Điều duy nhất khiến người ta cảm thấy khó hiểu là giọng nói của thầy thay đổi quá nhiều, như thể là một người hoàn toàn khác so với trước kia.
Nhưng cậu ta sẽ không hoài nghi điều gì chỉ vì giọng nói thay đổi, bởi vì người có thể liên lạc được với cậu ta chỉ có thể là người đó mà thôi.
Hai lần treo đơn trên giá trần chính là số điện thoại, chặn đứng hai lần tăng chứng tỏ con số cuối cùng là hai.
Đây là mật mã giữa thầy trò bọn họ, cho dù người trong điện thoại không phải thầy thì nhất định cũng là người đáng để tin tưởng.
Vương Vũ Hành cúi đầu nhìn những mốc thời gian đã ghi trên giấy, cậu ta đặt điện thoại xuống, cầm chuột rồi bắt đầu xem những người mua cổ phiếu công nghệ ở những mốc thời gian tương ứng.
“Chín giờ ba mốt là 1700 lô, chín giờ ba bảy là 2200 lô, chín giờ ba tám là 1009 lô...”
Số lượng giao dịch ở mỗi mốc thời gian đều bị cậu ta ghi ra, đây cũng là một chuỗi mật mã.
Đến khi thống kê hết mọi số liệu ra và giải mã theo quy luật đặc biệt, cuối cùng sẽ được một câu như sau.
“NEEQ, dược phẩm Trường Tín, chém!”