Nhìn hàng chữ trên giấy, Vương Vũ Hành không do dự quá nhiều. Cậu ta lấy ra một chiếc bật lửa đốt tờ giấy này đi, đồng thời gọi đám nhân viên vào. “Hiện giờ chúng ta còn bao nhiêu vốn có thể dùng được?”, Vương Vũ Hành nhìn tờ giấy đang bốc cháy và hỏi.
Người phụ trách tài vụ lập tức trả lời: “Khoảng hai mươi triệu“.
Vương Vũ Hành nhìn về phía nhân viên điều hành phiên giao dịch, cậu ta nói: “Điều tra về tình hình của dược phẩm Trường Tín“.
Nhân viên điều hành phiên giao dịch gõ lạch cạch một lúc rồi quay đầu nói: “Giá thị trường là một tỷ ba mươi bảy triệu, vốn cổ phần lưu thông chiếm tám mươi phần trăm, là một công ty chủ yếu kinh doanh dược phẩm quốc tế. Giá cổ phiếu hiện tại là mười một tệ hai, vừa mới tiến hành giao dịch không hưởng quyền cổ tức“.
Vương Vũ Hành trầm ngâm một lát. Cổ phiếu có giá một tỷ, cho dù cổ phần lưu thông chỉ có tám mươi phần trăm, thì việc dùng cổ phiếu hai mươi triệu để đánh bại cũng khá là khó khăn, trừ phi tìm được tin tức tiêu cực có sức công phá lớn.
Nhưng yêu cầu mà Hoắc Khải đưa ra là chém, từ này đồng nghĩa với việc tối thiểu phải chém đứt đôi, hơn nữa tốc độ phải nhanh.
Chém một cách dứt khoát, không để nó có cơ hội thở dốc.
Vậy nên Vương Vũ Hành không có nhiều thời gian để từ từ thu mua các cổ phiếu giá thấp và khống chế thị trường, chỉ có thể chèn ép bằng vốn mà thôi.
Vương Vũ Hành ngẫm nghĩ nửa phút rồi nói: “Hai mươi triệu không đủ, kiếm thêm tám mươi triệu đi“.
“Nhưng vốn của chúng ta lúc này đều dùng để kiểm soát phiên giao dịch rồi, bây giờ mà bán đi thì sẽ lỗ mất”, nhân viên điều hành phiên giao dịch nói.
“Đừng nói tới lợi ích với tôi, tôi muốn một trăm triệu tiền vốn!”, Vương Vũ Hành nhìn chằm chằm vào anh ta, trên khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú ấy ngập tràn khí thế khiến người ta khó mà chịu nổi: “Trong vòng hai ngày, hạ giá cổ phiếu này ít nhất là 50%!”
Mọi người nghe vậy đều rất sửng sốt. Từ lúc làm việc cho Vương Vũ Hành đến giờ, tuy rằng cũng từng có cổ phiếu bị hạ giá, nhưng đều là bởi vì lợi ích của chúng quá cao, tốc độ gửi hàng nhanh, cố phiếu như vậy mà làm hạ giá thì cũng có lời.
Nhưng hiện tại bọn họ chẳng có một lợi thế nào, cứ thế hạ giá cổ phiếu thì đồng nghĩa với việc mất trắng năm mươi triệu.
Vì sao phải làm như thế?
Bọn họ chưa từng nghe nói tới công ty dược phẩm Trường Tín này, hơn nữa mới được đưa ra sàn giao dịch NEEQ thì không đáng để bọn họ bận tâm tới.
Đã bao giờ nghe nói Vương Vũ Hành có mâu thuẫn gì với công ty này đâu nhỉ?
Mọi người lập tức nghĩ tới chuyện vừa bị Vương Vũ Hành đuổi ra, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó trong khoảng thời gian bọn họ ra ngoài.
Người có thể làm thiên tài trong thị trường chứng khoán bỏ ra một trăm triệu để hạ giá một loại cổ phiếu thì nhất định không phải người bình thường.
Nhân viên tài vụ có mối quan hệ thân thiết nhất với Vương Vũ Hành vô thức nhìn vào màn hình máy tính, hẳn là có liên quan đến mấy trăm lô giá trần đó chăng?
Bọn họ không đoán ra được đáp án, đồng thời cũng biết là Vương Vũ Hành sẽ không nói cho bọn họ.
Cậu trai trẻ tài giỏi này luôn nói một không hai, làm việc cho cậu ta, tốt nhất đừng luôn miệng hỏi vì sao, chỉ cần làm theo là được rồi.
Nhân viên điều hành phiên giao dịch không nói năng gì, anh ta làm đúng theo lời Vương Vũ Hành, bán tháo ba loại cổ phiếu đang có.
Mỗi một loại cổ phiếu đều là đơn lớn mấy chục triệu, khiến người theo ba loại cổ phiếu này khổ không kể xiết.
Vô số nhà đầu tư cá nhân đờ đẫn nhìn giá cổ phiếu tụt giá không phanh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đang yên đang lành, cũng chẳng có tin tức xấu gì cả, sao tự nhiên lại vung ra cái đơn lớn như thế?
Đến buổi trưa chốt phiên, giá cổ phiếu đã giảm xuống 8%, Vương Vũ Hành cũng thành công thu về một trăm triệu.
Khoản tiền này được rót hết vào tài khoản trên NEEQ.
Biên độ tăng giảm của sàn giao dịch CSI bị hạn chế ở mức 10%. NEEQ thì bởi vì là công ty nhỏ, số vốn đổ vào để kiểm soát nhà cái càng ít hơn, vậy nên biên độ tăng giảm bị hạn chế ở mức 30%.
Nếu ngày nào Vương Vũ Hành cũng ép giá cổ phiếu dược phẩm Trường Tín liên tục thì hoàn toàn có thể hạ giá 50% trong vòng hai ngày, đương nhiên như vậy thì cũng sẽ tổn thất khá nhiều.
Buồi chiều vừa bắt đầu phiên giao dịch là bọn họ điên cuồng mua vào, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, không màng đến phí tổn.
Mua vào hết một trăm triệu khiến giá cổ phiếu tăng lên khoảng 13%, các nhà đầu tư cá nhân mừng như điên.
Tự nhiên tăng nhiều như thế, sắp phất lên rồi!
Không ít người hay tin cũng mua theo khá nhiều, nhưng bọn họ không biết rằng bắt đầu từ ngày mai, dược phẩm Trường Tín sẽ rớt xuống địa ngục.
Trên đời này chẳng có cái bánh nào rớt từ trên trời xuống cả, nhất là trên thị trường chứng khoán.
Trong lúc Vương Vũ Hành vội vàng hoàn thành mệnh lệnh của Hoắc Khải thì anh đang đi chợ.
Anh mua một số loại rau củ mà Triệu Vĩnh An thích ăn, còn tới cửa hàng ngũ kim mua vòi nước.
Ông cụ muốn trồng cây, ngày nào cũng phải xách nước thì sẽ rất mệt, mua vòi nước sẽ tiện hơn nhiều.
Hoắc Khải tay xách nách mang vào trong khu chung cư.
Lúc gần tới nhà Triệu Vĩnh An, anh thấy quanh đó có không ít người, còn có xe cứu thương và xe cảnh sát.
Trái tim đập lên thình thịch, Hoắc Khải vội vàng chạy tới, nhìn thấy hai bác sĩ khiêng cáng trùm vải trắng ra ngoài.
“Haizz, thật đáng thương, chết cũng không ai hay...”
“Chưa đáng thương đâu, đến lúc đó không có một ai đưa tang thì mới gọi là đáng thương“.
“Người có tiếng tăm đến thế mà cũng có kết cục như vậy, đúng là thế sự khó lường“.
Những lời bàn tán của mọi người xung quanh khiến khuôn mặt của Hoắc Khải trở nên tái nhợt. Anh không kịp nghĩ thêm gì nữa, vội vàng bước tới chặn cáng cứu thương lại.
Bác sĩ nhìn anh nói: “Cậu làm gì vậy?”
Hoắc Khải buông hết đồ đạc trong tay ra, nhẹ nhàng lật tấm vải trắng lên, anh nhìn thấy khuôn mặt đã nhắm mắt của Triệu Vĩnh An.
Khuôn mặt ông ấy trắng bợt, không còn chút sức sống nào nữa.
Giờ khắc này, Hoắc Khải cảm thấy hốt hoảng.
Ông cụ...
Qua đời rồi...
Triệu Vĩnh An ra đi quá đột ngột, hôm qua Hoắc Khải còn làm rương gỗ với ông ấy, hôm nay đã không còn nữa rồi. Sự thay đổi này khiến Hoắc Khải khó mà chấp nhận ngay được.
Thậm chí anh còn hoài nghi là mình chưa tỉnh ngủ, nếu không thì sao lại như vậy cơ chứ?
Mấy quản lý chung cư bước tới nói vài câu với bác sĩ, đại khái là mối quan hệ giữa Hoắc Khải và Triệu Vĩnh An khá tốt.
Bác sĩ nhìn Hoắc Khải, không quát anh tránh ra mà chỉ nói: “Mong anh nén bi thương“.
Hoắc Khải hít sâu một hơi, anh ngẩng đầu hỏi: “Bởi vì ung thư à?”
“Chắc là thế, chúng tôi nhận được điện thoại của quản lý khu nhà mới tới cấp cứu. Đến nơi thì đã quá muộn rồi, theo tình hình ở hiện tường thì cơ quan nội tạng của ông ấy suy kiệt vì ung thư gia đoạn cuối, có lẽ đã bắt đầu từ tối qua”, bác sĩ giải thích.
Hoắc Khải siết chặt bàn tay, bắt đầu từ tối qua sao...
Anh vẫn nhớ như in hình ảnh ông cụ dựa vào cửa nhìn anh đi.
Khi đó anh đã cảm thấy bất an, thậm chí còn muốn quay lại với ông cụ.
Nhưng đến cuối cùng anh vẫn đi, nghĩ rằng hôm sau đến cũng không muộn.
Ai có thể ngờ rằng chỉ sau một đêm mà bọn họ đã âm dương cách biệt.
“Anh à, bây giờ thời tiết khá nóng, chúng tôi phải đưa thi thể tới nhà xác, anh xem...”
Câu nói của bác sĩ làm Hoắc Khải hoàn hồn lại.
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt anh đỏ hoe.
Không phải Hoắc Khải chưa từng trải qua sinh ly tử biệt, nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy buồn như lúc này.
Tuy rằng anh và Triệu Vĩnh An không phải người nhà, nhưng ông lão đáng kính này luôn là người mà anh tôn trọng nhất.
Vốn anh định ở bên ông lão đến cuối cuộc đời, nhưng cuối cùng anh vẫn không thực hiện được.
Điều này khiến Hoắc Khải hối hận, áy náy và bi thương.
Anh đặt tay lên cáng cứu thương, nhìn quản lý khu nhà và hỏi: “Có ai lo liệu hậu sự cho giáo sư chưa?”
Mấy nhân viên quản lý khu nhà nhìn nhau rồi lắc đầu nói: “Tạm thời chưa nghe tin ai sẽ đứng ra lo liệu cho ông ấy, vậy nên chúng tôi mới định đưa tới nhà xác của bệnh viện“.
“Giáo sư là người bản địa, theo quy định của vùng này thì sẽ bày bàn thờ ba ngày, sau đó đưa ông ấy xuống mồ yên nghỉ. Những chuyện sau đó tôi sẽ xử lý, không cần đưa thi thể tới bệnh viện”, Hoắc Khải nhìn vào thi thể đang đắp vải trắng, nói với vẻ mặt đau buồn: “Giáo sư đã phải nếm trải thói đời bạc bẽo rồi, tôi nghĩ ông ấy không muốn nằm một mình ở cái nơi lạnh lẽo ấy đâu“.
Nhân viên quản lý khu nhà hơi do dự, dù sao bọn họ cũng chưa gặp chuyện này bao giờ, huống chi ngoài hậu sự của ông cụ thì còn liên quan đến vấn đề di sản nữa.
Ai mà biết được những thứ trong nhà có giá trị không.
Đúng là Hoắc Khải thường xuyên tới đây, có vẻ như khá thân với ông cụ, nhưng không ai dám khẳng định rằng để anh lo liệu chuyện này là đúng.
Thấy nhân viên quản lý khu nhà chần chừ, Hoắc Khải hiểu là bọn họ đang lo lắng điều gì, bèn nói: “Các anh có thể mời chuyên gia tới niêm phong đồ đạc, ngoại trừ hai tấm chi phiếu chín triệu ra, bởi vì đó là thứ mà giáo sư đã quyết định quyên góp cho Công trình Hi Vọng. Các anh có thể mời nhân viên bên Công trình Hi Vọng tới để trao lại, tôi không vào nhà, chỉ bày bàn thờ cho giáo sư thôi“.