Chế Tạo Hào Môn

Chương 379: Chương 379: Nghẹn lời




Tào Hạc Minh bước vào từ bên ngoài, lão ta hỏi: “Bà chủ, bà có sai phái gì không ạ?”

“Đi hâm nóng canh cho tôi”, bà cụ nói.

Tào Hạc Minh đáp lời, bưng bát canh định đi thì bà cụ bỗng gọi lão ta lại và nói: “Tiện thể gọi thằng tư tới gặp tôi”.

“Vâng”, Tào Hạc Minh vội vàng gật đầu.

Đợi đến khi lão ta bưng bát canh ra ngoài, bà cụ lẩm bẩm mấy câu rồi nhìn xuống mặt bàn.

Bà ta cầm tài liệu trên bàn lên, một lần nữa mở ra đọc.

Sau khi đọc được vài trang, trên khuôn mặt nhăn nheo ấy bỗng hiện lên nụ cười: “Thằng nhóc này thật to gan, nó không sợ bị người ta chụp bao tải đánh cho một trận à!”

Trong tài liệu mà Hoắc Khải đưa cho bà ta có khoảng ba mươi dự án, tất cả đều là những dự án bị thua lỗ nghiêm trọng, liên quan đến hàng chục, hàng trăm người.

Một khi loại bỏ những dự án ấy ra khỏi công ty, tất cả mọi người đều phải thay đổi chức vị.

Đang thảnh thơi nhàn nhã và chỉ việc đếm tiền, bây giờ tự nhiên lại phải thay đổi chức vị, chắc chắn những người khác đều sẽ không vui. Gặp phải kẻ nào nóng nảy và to gan thì thậm chí còn rình mò chặn đánh giữa đêm khuya ấy chứ.

Lúc còn trẻ bà cụ đã từng gặp phải chuyện như vậy rồi.

Khi đó bà ta cũng nghĩ cho lợi ích của gia tộc, điều chỉnh lại một vài sản nghiệp thua lỗ. Mấy đứa con cháu của chi thứ bị lợi ích che mắt, đã trói bà ta lại rồi vứt lên trên núi trong lúc bà ta đi đêm một mình.

May mà bà cụ phúc lớn mạng lớn, vượt qua được kiếp nạn ấy.

Sau khi về đến gia tộc, bà ta bắt đầu trả thù dồn dập, xử lý tất cả đám con cháu ấy.

Kể từ khi đó, người nhà họ Lý mới hiểu được rằng bà ta không dễ dây vào.

Bây giờ Hoắc Khải cũng đang làm chuyện mà bà cụ đã làm năm xưa, hơn nữa còn làm mạnh tay hơn. Mặc dù hiện giờ là xã hội pháp trị, chưa chắc đã có người dám làm chuyện bắt người rồi quăng lên núi, để mặc sống chết tùy duyên, nhưng nếu chọc điên người ta lên, cho anh nếm trải nỗi đau thể xác cũng là điều bình thường.

Về mức lợi nhuận ba tỷ mà Hoắc Khải nói tới, cùng lắm bà cụ chỉ tin anh hai phần, chủ yếu là bà ta dao động trước cách xử lý những dự án bị thua lỗ ấy.

Dù sao có người sẵn sàng đứng ra hứng chịu mọi tội lỗi cũng hơn là tự mình làm.

Đây là một cơ hội, điều duy nhất cần suy xét là liệu những người đó có vượt mặt thằng nhóc kia rồi tới kiếm chuyện với bà ta hay không.

Và liệu bà ta có thể chịu được những rắc rối ấy như năm xưa hay không!

Sau khi rời khỏi căn phòng của bà cụ, Hoắc Khải lại quay về công ty.

Mười lăm người trong công ty vẫn chưa đi, bọn họ đang thảo luận sôi nổi về các dự án.

Thậm chí bọn họ còn tới các bộ phận khác kiếm mấy cái bảng lớn về, phân tích mặt lợi mặt hại và xu thế trong tương lai trên đó.

Trong cái nhìn của Hoắc Khải, cách phân tích xu thế của bọn họ chưa được thành thạo. Đa phần bọn họ chỉ quan sát cuộc sống xung quanh và dự án của các công ty khác để phán đoán xu thế trong tương lai, chưa dựng lên được một hệ thống của riêng mình.

Đối với người thuộc đẳng cấp “siêu trùm” như Hoắc Khải, phân tích như thế là chưa đạt tiêu chuẩn.

Thế nhưng anh không đả kích tinh thần của bọn họ, điều quan trọng nhất trong một ban ngành chính là sự đoàn kết và chí tiến thủ.

Bây giờ còn non cũng không sao, dạy nhiều hơn là kiểu gì cũng tiến bộ.

Thế nhưng một trái tim sẵn sàng suy tư thì lại chẳng dễ gì mà có được.

Sau đó Hoắc Khải đã tham gia thảo luận với bọn họ, thỉnh thoảng lại đưa ra quan điểm của mình, gợi ý cho bọn họ suy nghĩ sâu xa hơn.

Tri thức của Hoắc Khải vô cùng uyên bác, anh là một người khổng lồ thực sự, hơn nữa còn đứng trên vai của người khổng lồ khác, có thể nhìn thấy nhiều hơn, xa hơn.

Đừng nói là mười lăm người trước mặt, cho dù tất cả người nhà họ Lý cộng lại cũng chưa chắc đã có kiến thức sâu rộng bằng anh.

Có sự gợi ý của Hoắc Khải, đám Khương Mẫn, La Ngọc Bình đều cảm thấy như ngộ ra được rất nhiều điều.

Linh cảm bỗng chốc tuôn ra, khiến ý chí của bọn họ càng thêm sôi sục.

Bọn họ chưa bao giờ biết rằng thảo luận về xu thế có thể khiến người ta hưng phấn đến thế, nhất là khi mười lăm người tụ tập lại với nhau, mỗi người một câu, có gì không hài lòng là lập tức vỗ bàn, bầu không khí ấy thực sự rất tuyệt vời!

Mãi cho đến một rưỡi sáng, Hoắc Khải mới đuổi cái đám người vẫn đang rất hăng hái ấy đi.

Mặc dù anh đánh giá cao sự hăng hái của bọn họ, nhưng một chốc một lát không thể thành công ngay được, phải biết kết hợp giữa công việc và nghỉ ngơi.

Ngoài ra, thái độ của bà cụ ngày mai cũng sẽ quyết định xem bước tiếp theo phải làm thế nào.

Nếu bà cụ không chịu trao cho anh đầy đủ quyền hạn và sự ủng hộ thì anh cũng chẳng buồn mất thời giờ với bọn họ, cùng lắm thì theo một ai đó trong nhà họ Lý, đến tháng lĩnh lương là được.

Dù sao trụ sở chính của anh vốn không phải ở đây, nhà họ Lý suy tàn cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh.

Sau khi trở về, Hoắc Khải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một lát.

Anh không phải người máy, nếu không có tình huống khẩn cấp thì anh cũng phải nghỉ ngơi để giữ vững tinh thần.

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Khải vừa dậy thì Lý Thắng Bân đã tới tìm anh.

“Bà cụ đang chờ cháu ở phòng ăn, lát nữa sẽ cùng tới công ty”, Lý Thắng Bân nói.

“Ừm, tôi biết rồi”.

“Cháu được đấy nhỉ, chú đã đọc tài liệu ấy rồi, cháu không sợ bị người ta đánh vỡ đầu à?”, Lý Thắng Bân nói nửa đùa nửa thật, còn có phần bội phục.

Đồng thời ít nhiều gì trong lòng ông ta cũng cảm thấy oán trách.

Bởi vì trong các dự án thua lỗ mà Hoắc Khải sàng lọc ra có một phần là của ông ta. Nhưng đây là chuyện quan trọng liên quan đến phương hướng chính sau này, lại còn có bà cụ bảo kê, vậy nên Lý Thắng Bân cũng chẳng dám phản đối. Đã thế ông ta lại còn phải nói với cấp dưới của mình rằng nếu phải điều chỉnh chức vụ thật thì cũng đừng lắm lời, cứ ngoan ngoãn nghe theo là được.

Nếu chịu thiệt thì sau này ông ta sẽ đền bù.

“Tôi sợ ngồi chờ chết hơn”, Hoắc Khải liếc nhìn Lý Thắng Bân, nói: “Biết là sẽ chết mà còn phải chờ đợi thời khắc ấy tới, ông không cảm thấy như vậy mới là đáng sợ nhất sao?”

Lý Thắng Bân sửng sốt, ông ta hiểu ngay ý anh, chỉ có điều trong lòng không phục lắm, bèn nói: “Nhà họ Lý làm gì đã thảm đến mức như cháu nói, ít nhất thì các dự án của chúng ta cũng coi như…”

“Từ trăm tỷ xuống chục tỷ, ông có biết nó chứng tỏ điều gì không? Nếu người nhà họ Lý đều giống ông, đến cả chuyện này cũng không hiểu, vậy thì thật sự không thể cứu vớt được nữa rồi”, Hoắc Khải nói.

Đối với thương nhân, mức tăng giảm mỗi đơn vị đều là một cột mốc khổng lồ.

Tăng thêm một đơn vị, chứng tỏ anh đã vượt qua một cấp bậc mới.

Giảm đi một đơn vị, chứng tỏ anh đã suy thoái đến mức khó có thể tưởng tượng được.

Tăng gấp mười và giảm gấp mười đều đáng sợ như nhau, mà giảm đi gấp mười thường sẽ kèm theo rất nhiều phiền phức.

Bởi vì có một câu tục ngữ rất hay, đó là giậu đổ bìm leo.

Con người ta luôn thích cười trên nỗi đau của người khác, chuyện tốt thì chẳng thấy ngó tới, nhưng chuyện xấu thì chắc chắn sẽ có mặt.

Lý Thắng Bân không lên tiếng, đương nhiên là ông ta biết khối tài sản của nhà họ Lý tụt giảm từ trăm tỷ xuống chục tỷ đồng nghĩa với điều gì, nhưng trong lòng ông ta luôn cảm thấy nhà họ Lý vẫn là nhà họ Lý, cho dù có suy tàn thế nào thì “trâu yếu vẫn khỏe hơn bò”.

Bây giờ bị một đứa con hoang đả kích, trong lòng ông ta rất khó chịu, rồi lại chẳng thể phản bác được, ai bảo đây là sự thật cơ chứ.

Sau đó, Hoắc Khải và Lý Thắng Bân cùng đi tới phòng ăn.

Không ít người nhà họ Lý đang ăn cơm trong phòng ăn. Nhìn thấy Hoắc Khải, mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía anh.

Những người được ăn cơm ở đây đa phần là con cháu chi chính, thế nhưng cũng không có nhân vật quan trọng nào cả.

Bọn họ đều cảm thấy ghen tỵ và bất mãn với đứa con hoang có thể kế thừa cổ phần này.

Dựa vào đâu mà một đứa con hoang lại được thừa kế cổ phần, còn con cháu chi chính thực thụ như bọn họ thì chỉ có thể giương mắt lên nhìn?

Thế nhưng bà cụ đang ngồi giữa phòng ăn, vậy nên bọn họ không dám nói những điều khó nghe và làm những chuyện khó coi như ngày đầu tiên Hoắc Khải tới đây.

Hoắc Khải rót sữa đậu nành, lấy bánh quẩy và một quả trứng luộc bằng nước trà, sau đó bưng tới ngồi đối diện với bà cụ.

Bà cụ liếc nhìn anh, nói: “Ăn mấy thứ đó thôi hả?”

“Buổi sáng mà ăn ngon chưa chắc đã tốt. Ví dụ như món bánh sừng chiên này của bà chẳng hạn, nó không tốt cho người già, tốt nhất là nên ăn ít thôi”, Hoắc Khải đáp lời.

“Cậu nói vậy có được coi là đang quan tâm không?”, bà cụ hỏi.

“Gặp người lớn tuổi nào tôi cũng nói như thế cả thôi”, Hoắc Khải trả lời.

Lý Thắng Bân ở ngay bên cạnh, nghe vậy, ông ta trợn trắng mắt. Thằng ranh con, không nói mấy câu làm người ta nghẹn lời thì cậu sẽ chết hả?

Dường như bà cụ đã quen với phong cách “phản pháo” này của Hoắc Khải, bà ta lẳng lặng đẩy bánh sừng chiên tới trước mặt Lý Thắng Bân, sau đó nói: “Lát nữa tôi cũng tới công ty, cậu còn điều gì muốn nói với tôi nữa không?”

“Hôm qua tôi đã nói hết những gì cần nói rồi, còn lại phải xem bà sẽ làm thế nào. Những gì tôi có thể làm được đều phải dựa trên kết quả mà bà đưa ra”, Hoắc Khải ăn bánh quẩy rồi uống sữa đậu nành, vẻ mặt vô cùng thảnh thơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.