Chế Tạo Hào Môn

Chương 378: Chương 378: Quyết tâm




Sau khi ra khỏi phòng họp, Hoắc Khải về nhà luôn.

Không phải anh định nghỉ ngơi, mà là muốn đi gặp bà cụ.

Bà cụ đã lớn tuổi rồi, nhiều khi bà ta không ở công ty, Lý Thắng Bân muốn tìm bà ta cũng phải về nhà.

Bây giờ Hoắc Khải đã đảm nhiệm chức giám đốc phòng kế hoạch trong tập đoàn Lý Thị, bà cụ cho anh đặc quyền gặp mặt mà không cần thông báo trước, ngay cả quản gia Tào Hạc Minh cũng không được ngăn cản.

Đây không chỉ là một sự tin tưởng của bà cụ với Hoắc Khải, mà còn là để giảm bớt tình trạng tranh chấp giữa Hoắc Khải và đám Tào Hạc Minh.

Tào Hạc Minh vẫn luôn bất mãn với Hoắc Khải, cảm thấy đứa con hoang này không coi nhà họ Lý ra gì, lại càng không coi đại quản gia lão ta ra gì, lần nào gặp mặt cũng chống đối lão ta.

Sau khi trở lại trang viên, Hoắc Khải vào thẳng phòng của bà cụ.

Bà cụ đang dùng bữa, Tào Hạc Minh cầm ấm trà đứng hầu hạ bên cạnh. Thấy Hoắc Khải vào mà chẳng thèm gõ cửa, lão ta lập tức sửng cổ lên: “Không thấy bà chủ đang dùng bữa sao? Ai cho cậu vào!”

Hoắc Khải liếc nhìn ông ta, nói: “Nếu không phải bởi vì bà cụ đang dùng bữa, với thái độ này của ông là tôi có thể cho ông một cái bạt tai để ông nhớ đời rồi đấy”.

“Cậu!”, Tào Hạc Minh trợn mắt lên.

“Được rồi”, bà cụ lên tiếng: “Đặt ấm trà xuống đây, ông ra ngoài đi”.

“Vâng”, Tào Hạc Minh cúi đầu đáp lời, đặt ấm trà lên mặt bàn rồi xoay người ra khỏi phòng. Trước lúc đi, lão ta vẫn không quên trợn mắt lườm Hoắc Khải, vẻ mặt rất bực bội.

Hoắc Khải chẳng buồn để ý tới lão ta, may là anh không có hứng thú với quyền hành của nhà họ Lý, nếu không người như lão ta sẽ bị đuổi cổ đầu tiên ấy chứ.

Bà cụ cầm lấy cái thìa, uống một ngụm canh rồi hỏi: “Cậu ăn chưa? Ngồi xuống ăn một chút đi, đây là bánh bao nước được vận chuyển tới từ Giang Nam, hương vị khá ngon”.

Ăn bánh bao nước mà còn phải vận chuyển từ Giang Nam tới, đúng là xa xỉ thật.

Hoắc Khải âm thầm cảm thán về cuộc sống xa hoa của bà cụ nhà họ Lý, nói: “Ăn cơm thì dẹp đi, còn cả đống chuyện đang chờ kia kìa. Hôm nay tôi tới đây là để nói một vài chuyện. Đây là tất cả những dự án đã thua lỗ nghiêm trọng và không thể cứu vãn được nữa. Căn cứ vào sự phân tích của phòng kế hoạch, chúng tôi cho rằng cần phải được loại bỏ chúng ra khỏi dự án của công ty ngay lập tức để có thể giảm thiểu tổn thất, sử dụng tài chính vào những nơi có tác dụng hơn”.

Bà cụ đặt chiếc thìa xuống, cầm tài liệu trên bàn lên đọc. Tuy rằng bà ta rất ít khi hỏi tới chuyện công ty, nhưng không có nghĩa là bà ta không hiểu biết gì cả.

Chỉ liếc qua là bà ta đã nhận ra vấn đề.

“Đúng thật là những dự án này đều đang nằm trong trạng thái thua lỗ, nhưng muốn loại bỏ ngay lập tức thì không thể được”, bà cụ nói: “Chắc hẳn cậu phải biết chúng ta là một doanh nghiệp theo hình thức gia tộc, rất nhiều dự án thua lỗ nhưng không bị đình chỉ là bởi vì có biết bao người người dựa vào nó để kiếm cơm. Dự án còn đó thì chức vụ của bọn họ cũng còn”.

“Tôi biết, nhưng đây là hai chuyện khác nhau. Nhà họ Lý muốn phát triển thì không thể lấy tiền ra nuôi những người ăn không ngồi rồi được. Sau khi loại bỏ những dự án này, chúng ta có thể căn cứ vào năng lực của người mất chức vị để phân công lại. Tôi không phản đối việc nuôi bọn họ, nhưng bọn họ phải đánh đổi bằng sức lao động mới được”, Hoắc Khải nói.

“Thế nhưng phạm vi sắp xếp lại các dự án của cậu quá lớn, nếu loại bỏ thì ít nhất phải phân công lại một, hai ngàn người. Nhiều người như thế, nhỡ bọn họ gây rối thì cậu không giải quyết nổi đâu, ngay cả tôi cũng thế”, bà cụ nói.

Sở dĩ rất nhiều lần cải cách thất bại là bởi vì nó dính dáng đến quá nhiều người, không xử lý được các vấn đề về sau, nếu không thì bà cụ đã tự làm từ lâu rồi.

“Tôi không biết bà có giải quyết được hay không, nhưng tôi thì có thể! Chỉ cần bà trao lại quyền lực cho tôi, tôi sẽ dẹp yên những người đó cho bà”, Hoắc Khải nói.

“Ồ?”, bà cụ nhìn anh với vẻ hứng thú, hỏi: “Cậu định làm gì?”

“Đầu tiên bà phải trao lại quyền điều chỉnh chức vụ cho tôi, nếu đánh giá về năng lực đạt tiêu chuẩn, đồng thời chính bản thân họ cũng có hứng thú thì những ban ngành khác phải tiếp nhận bọn họ vô điều kiện. Đương nhiên, có thể chuyện này sẽ dẫn đến sự thay đổi về tiền lương, gia tộc phải có trách nhiệm giải quyết. Ngoài ra, phòng kế hoạch không thể chỉ nói suông với nhau được, mà phải có hành động thực tế. Vậy nên công ty phải phát cho chúng tôi một khoản ngân sách đặc biệt, dùng vào việc nghiên cứu và phát triển chiến lược. Số tiền cụ thể sẽ được cấp phát theo tỉ lệ nhất định với tổng chi phí nghiên cứu và phát triển chiến lược”, Hoắc Khải nói.

Nghe vậy, bà cụ im lặng không nói câu nào. Ý của Hoắc Khải rất dễ hiểu, anh cần tiền và cần quyền.

Chỉ cần bà cụ đồng ý, vai phản diện cứ để anh diễn.

Xét theo mặt tâm lý thì bà cụ cũng không phản đối. Nếu có thể lợi dụng một đứa con riêng để thay thế các dự án đang bị tổn thất nghiêm trọng thì cớ sao lại không làm.

Thế nhưng bà ta không quen với việc trao lại quyền hành cho người khác, bà ta vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để ủy quyền.

Còn về tiền thì không thành vấn đề, chỉ cần Hoắc Khải không đòi hỏi quá nhiều thì bà ta đều có thể chi cho anh.

Trên mặt bà cụ hiện lên nét do dự rõ rệt, Hoắc Khải lập tức nói ngay: “Hiện giờ chúng tôi đang khai thác ba dự án, chuẩn bị phát triển ba dự án này để đạt một tỷ lợi nhuận mỗi năm. Nếu không có ngân sách và sự phối hợp của các bộ phận thì không thể thành công được. Một là đồng ý với điều kiện của tôi, hai là tôi sẽ đi luôn”.

“Ba dự án? Một tỷ mỗi năm?”, bà cụ nhìn Hoắc Khải với vẻ bất ngờ, nói: “Cậu có chắc là có thể đạt mức lợi nhuận một tỷ không? Chuyện này không phải trò đùa đâu”.

“Tôi không đùa, hơn nữa một tỷ ở đây là đang nói lợi nhuận mỗi năm của một dự án, vậy nên nói chính xác hơn thì là ba tỷ”, Hoắc Khải nói.

Con số này thực sự quá lớn, bà cụ bất giác ngừng thở.

Biểu cảm trên mặt bà ta dần trở nên nghiêm túc, nhìn Hoắc Khải và nói một cách trịnh trọng: “Cậu chắc là sẽ đạt ba tỷ lợi nhuận chứ? Cậu định đảm bảo với tôi thế nào đây?”

“Tôi không thể đảm bảo được bất cứ điều gì, bởi vì rất nhiều chuyện chỉ là lý thuyết, vậy nên mới cần sự ủng hộ bằng kinh phí, dùng thực tế để chứng minh. Chỉ cần đạt được điều kiện cục bộ ở phạm vi nhỏ là phương hướng cơ bản sẽ chính xác, kết quả cuối cùng cũng không thể sai lệch được”, Hoắc Khải nói: “Bà tin tôi thì có thể đánh cược một lần, còn nếu không tin tôi thì tôi vẫn nói câu đó thôi, để tôi đi luôn là được”.

Bà cụ không nói gì cả, mức lợi nhuận ba tỷ của ba dự án mà Hoắc Khải nói tới thực sự làm bà ta chấn động.

Cộng lợi nhuận hàng năm của tất cả các dự án trong nhà họ Lý lại cũng không được ba tỷ, đạt được một phần ba đã là khá lắm rồi.

Cái gọi là khối tài sản chục tỷ chỉ là tài sản cố định mà thôi, lợi nhuận của các dự án nhỏ hơn con số đó nhiều.

Đây cũng là lý do vì sao bà cụ lại muốn thay đổi, bà ta biết cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì nhà họ Lý cũng lụi bại.

Thế nhưng bảo bà ta hoàn toàn tin tưởng một đứa con riêng thì lại là điều không thể. Huống chi đã hơn tám năm rồi Hoắc Khải không về nhà họ Lý, trước mắt mới chỉ nghiệm chứng được bản lĩnh của anh qua vụ Tống Tiên Tiến của nhà máy Giang Nam mà thôi.

Chỉ với Tống Tiên Tiến thì vẫn chưa thể chắc chắn rằng Hoắc Khải có thể hoàn thành được kế hoạch đồ sộ của anh.

Hiện giờ bà cụ chỉ đang suy nghĩ một vấn đề, đó chính là có đánh cược hay không.

“Thực ra nói là đánh cược thì chẳng khác nào sỉ nhục bản thân tôi. Xét theo góc nhìn của tôi, việc chỉnh đốn và phát triển các dự án của nhà họ Lý, đưa mức lợi nhuận lên đến một tỷ mỗi năm chẳng có gì là khó hết. Cái khó thực sự nằm ở chỗ phải làm thế nào để người nhà họ Lý quyết tâm phấn đấu theo mục tiêu này. Nếu người lãnh đạo như bà mà còn không quyết định được thì chắc chắn là không thành công nổi đâu”, Hoắc Khải nói: “Vậy nên bà có thể nghi ngờ, tôi hoàn toàn có thể hiểu được điều này, nhưng tôi khuyên bà nên đá tôi ra khỏi cái phòng kế hoạch ấy ngay khi nghi ngờ tôi, đừng làm lãng phí thời gian của nhau”.

Câu nói này của Hoắc Khải chẳng hề khách khí chút nào, bà cụ nhìn anh rồi đột nhiên hỏi: “Chẳng lẽ cậu không thể ăn nói lễ phép với tôi hơn một chút được sao? Bất kể thế nào thì tôi cũng là bà nội cậu”.

“Bà muốn tôi đứng trên góc độ cá nhân để bàn chuyện công à?”, Hoắc Khải hỏi.

Câu hỏi của anh khiến bà cụ nghẹn lời, bà ta không nhịn được trợn trắng mắt, nói: “Được rồi, tôi sẽ xem xét chuyện này, ngày mai tôi sẽ cho cậu một câu trả lời. Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì tôi muốn ăn cơm tiếp, nói với cậu một lát mà canh nguội mất rồi đây này”.

Biết bà cụ đang cảm thấy mất mặt, nói nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, Hoắc Khải không nhiều lời thêm nữa.

Dù thế nào thì đến ngày mai cũng sẽ biết câu trả lời mà.

Ngay sau đó, Hoắc Khải xoay người ra khỏi phòng.

Bà cụ cầm thìa lên uống một ngụm canh, cuối cùng cáu giận ném thìa vào trong bát: “Nguội thật rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.